“À! Hắn sao!” Đại ca cao giọng kêu gào, “Hắn là…Bạch Vũ… Bá chủ thường thắng… Trăm năm hiếm thấy của… Đấu trường! Hắn chưa từng thua trận… Lúc tỷ thí bị thương… Sẽ trở nên điên cuồng quá mức… Chúng ta gọi hắn là… Người điên!”
Hoàng Chiêu Nguyệt dùng sức nắm chặt dây nhân duyên, càng lớn tiếng hô to: “Lợi hại như vậy?”
“Chứ còn gì nữa?” Giọng của đại ca này hình như có chút khàn rồi, mặt dù vẫn nói to nhưng đã chậm lại một chút, nhưng khi nhắc đến Người điên này vẫn vô cùng hưng phấn: “Hai tháng trước… Người điên này đến đại đấu trường… Bá chủ chiếm hạng đầu mười năm của… lúc trước bị hắn giết chết… Đối thủ đáng sợ hơn nữa… Người điên còn có thể mạnh hơn! Nhất là giết ma… Giống như là… Khắc tinh của ma vật vậy!”
Hoàng Chiêu Nguyệt giống như nghe được một chuyện càng thú vị, giọng điệu càng khoa trương hơn, “Chao ôi, chao ôi, lợi hại như vậy!”
Là Ma, lại được gọi là khắc tinh của Ma.
Bạch Xuy Tuyết nghe được lời này vốn dĩ muốn cười nhạo một tiếng, lại bị giọng điệu khoa trương này của Hoàng Chiêu Nguyệt làm cho bất đắc dĩ không biết nói như thế nào.
Tiểu Chiêu thật sự là… rất thần kỳ. Lúc nào cũng có thể làm cho cảm xúc tiêu cực mạnh liệt trên người hắn giảm đi.
Bạch Xuy Tuyết không có nhìn người kia nữa, hắn cúi đầu nắm chặt tay áo Hoàng Chiêu Nguyệt. Người ở bên cạnh chen chút, đột nhiên bị đụng bả vai, hắn lảo đảo một cái, thuận thế nắm lấy ngón tay của Hoàng Chiêu Nguyệt.
Hoàng Chiêu Nguyệt cũng kịp thời kéo hắn lại.
Thân hình của Bạch Xuy Tuyết vốn gầy gò, quần áo đen lại càng làm cho hắn trở nên đơn bạc hơn, ở trong đám người đông đúc giống như một kẻ hèn mòn cần người thương xót.
Hoàng Chiêu Nguyệt lập tức cầm ngược lại tay của hắn, nắm thật chặt, kéo hắn đi đến bên cạnh mình.
Hai người chen chúc cùng một chỗ, cằm của Bạch Xuy Tuyết cũng sắp đụng đến đỉnh đầu của Hoàng Chiêu Nguyệt.
Vài sợi tóc trên đỉnh đầu của Hoàng Chiêu Nguyệt chạm vào cằm của Bạch Xuy Tuyết, bị cọ có chút nhột, còn ngửi được chút mùi thơm của cỏ xanh, làm cho thân thể Bạch Xuy Tuyết cứng đờ trong nháy mắt, không dám làm một chút hành động nhỏ nào.
Đại ca ở bên cạnh là một tu sĩ hay nói, thấy phản ứng của Hoàng Chiêu Nguyệt cảm thấy rất vui, không cần nàng tiếp tục hỏi, đã chủ động thẳng thắng nói chuyện bên trong đại đấu trường Nhạn thành.
Đại ca này xem như là khách quen nhiều năm của đại đấu trường Nhạn thành, hiển nhiên là một nhân tài đã luyện ra được giọng nói siêu to khỏe, gã cười cao giọng nói: “Đạo hữu! Người điên này… Rất là lợi hại! Vị bá chủ lúc trước… Là tu sĩ Quy Nhất cảnh… nhưng trước mặt… Người điên này… toàn thân không có chỗ nào lành lặn… Tràng cảnh đó… Chao ôi… Ai nhìn… Cũng phải sợ!”
Lúc này dưới đài trận vận lộn giữa một người một ma đã tiến vào hồi kết.
Dưới sự cầu sinh theo bản năng, trong giây phút cuối cùng rốt cuộc ma diệm kia cũng bộc phát ra tất cả sức lực, muốn cá chết lưới rách với đối phương. Ai ngờ, người nam nhân mang mặt nạ lông chim thuần trắng kia bị thương càng trở nên càng tàn nhẫn hơn, tổn thương người cũng chỉ càng ác.
Hắn ta rất nhẹ nhàng xuyên qua ma diệm đang cháy hừng hực kia, giơ hai tay lớn hung hăng đập xuống người ma diệm, đập cho đài thi đấu xuất hiện một cái hố to.
Sau đó hắn ta lập tức dùng quả đấm đánh từng quyền vào ma vật khổng lồng gần như sắp tắt thở kia, đập cho ma vật máu tươi màu đen và thịt hòa lẫn vào nhàu.
Trong mắt hắn ta là lệ khí đen ngòm, quanh thân vì nhiễm máu tươi, bên tai nghe tiếng hoan hô nhiệt liệt, càng hưng phấn đập nát toàn bộ xương cốt máu thịt của ma vật.
Cho ca ca, đánh cho ca ca nhìn thấy.
Dùng thân thể vật lộn là bản năng của Ma tộc, cũng là phương pháp biểu dương lực lượng cường đại của mình.
Thời Việt không biết tại sao mình lại luân lạc đến chỗ này, hắn ta cũng không biết mình là ai, nhưng mới vừa rồi ở trên khán đài hắn ta cảm ứng được người có huyết mạch giống như mình.
Người trên khán đài kia, là ca ca của hắn ta!
Ca ca nhất định là tới đón hắn ta về nhà!
Hắn ta không thể biểu hiện quá kém ở trước mặt ca ca được.
Bọn họ là Ma tộc, thân thể càng cường đại, càng lợi hại. Ca ca nhất định sẽ rất vui vẻ.
Vì vậy, Thời Việt càng đánh càng hứng phấn, trong con ngươi giống như phát sáng, hắn đánh cho ma vật khổng lộ cao chừng hai mét máu thịt văng tung tóe, áo choàng và mặt nạ trắng như tuyết trên người đều bị nhuộm thành màu đỏ.
Loại trạng thái điên cuồng này, không chỉ không làm cho người trên khán đài sợ, trái lại càng làm cho bọn họ nhiệt tình kêu gào tên hắn ta.
Hoàng Chiêu Nguyệt: “…”
So với ma diệm đáng thương kia, người này càng giống Ma hơn.
Bạch Xuy Tuyết bình tĩnh lạnh nhạt nhìn màn này, lúc người dưới đài thi đấu từ xa nhìn đến, Bạch Xuy Tuyết cũng không tránh, trực tiếp nhìn vào mắt của hắn ta.
Từ trước đến nay đôi mắt xinh đẹp thuần khiết dịu dàng giờ phút này giống như kết một tầng băng thật dày, thậm chí hơi toát ra chút tức giận và chán ghét.
Thời Việt nhìn không hiểu.
Tại sao ca ca lại tức giận? Tại sao lại chán ghét hắn ta?
Là hắn ta biểu hiện không tốt sao?
Sau lớp mặt nạ, vẻ mặt của Thời Việt hơi có chút luống cuống.
Lúc này trên đài đã tuyên bố phe chiến thắng, nhưng Thời Việt vẫn đứng ở chỗ đó, thật lâu không rời đi, giống như một đứa trẻ quật cường nhìn thẳng vào một chỗ nào đó trên khán đài, cuối cùng bị người của đại đấu trường cưỡng chế mang xuống.
Bạch Xuy Tuyết thu hồi tầm mắt, hắn nhíu mày một cái, cái loại cảm giác tức giận và chán ghét đến tận cùng lại xông đến.
Ngón tay không tự chủ nắm chặt.
Hoàng Chiêu Nguyệt nhận ra sự khác thường của hắn, hơi thả lỏng năm ngón tay của hắn ra. Lúc Bạch Xuy Tuyết theo bản năng nhìn lại, nàng hơi dời tay, dùng sức nắm toàn bộ bàn tay của hắn.
Nàng cười nói: “Tiểu Xuy, nơi này thật là bực bội, ta muốn đi lầu hai hóng mát một chút.”
Nói xong, Hoàng Chiêu Nguyệt lập tức ý thức được chỗ này cực kỳ ồn ào, vì vậy nàng lại gân cổ gào với Bạch Xuy Tuyết một lần nữa.
Bạch Xuy Tuyết: “…” Thật sự không phải hắn muốn cười đâu.
Hắn không nhịn được hơi cười ra tiếng từ trong cổ họng, khóe miệng cong lên. Cũng học theo, cao giọng nói một câu: “Được.”
Giọng nói thiếu niên trong trẻo, Hoàng Chiêu Nguyệt gật đầu một cái.
Nàng vừa dắt Bạch Xuy Tuyết xuyên qua đám người chật chội, vừa từ trong nhẫn trữ vật lấy ra trà xanh uống cho trơn cổ họng.
Hai người xuyên qua đám người, dọc theo cầu thang bên phải đi lên chỗ đấu giá lầu hai.
Hoàng Chiêu Nguyệt mang tài liệu luyện khí mà mình đổ thạch được giao cho chỗ giám định xong, cũng không ở lâu, cầm lấy thẻ đi vào hội trường đấu giá vào buổi tối, rồi cùng Bạch Xuy Tuyết rời khỏi đại đấu trường Nhạn thành.
Hai người cũng không buông tay, ở trên đường đi lang thang.
Hoàng Chiêu Nguyệt ở ven đường nhìn thấy có một tiệm bán đồ chơi làm bằng đường, lập tức đi lên để cho chủ quán làm hai món mặt nạ làm bằng đường màu vàng kim, giống với mặt nạ của mình và Bạch Xuy Tuyết.
Bước ra khỏi tiệm, nàng lập tức đưa món đồ chơi mặt nạ nhỏ cho Bạch Xuy Tuyết, cười híp mắt nói: “Trước kia sư tôn ta nói cho ta biết, ăn một thứ ngọt ngọt gì đó, tâm trạng sẽ đặc biệt tốt lên. Hơn nữa loại tâm trạng đặc biệt tốt này còn có thể chia sẻ nha.”
Vì vậy Hoàng Chiêu Nguyệt lại đưa món đồ chơi làm bằng đường có hình của mình cho Bạch Xuy Tuyết, đôi mắt hạnh tràn đầy ý cười, quơ quơ nói: “Hôm nay ta chia sẻ tâm trạng tốt của mình cho Tiểu Xuy, Tiểu Xuy có hai món đồ chơi làm bằng đường, vậy có thể ngọt ngào vui vẻ gấp đôi rồi.”
Bạch Xuy Tuyết nhìn vào đôi mắt ngập nước tràn đầy ý cười của thiếu nữ, lại cúi đầu nhìn hai món đồ chơi mặt nạ làm bằng đường đang cười kia.
Ngón tay hắn hơi giật giật, cầm lấy mặt nạ nhỏ bằng đường của Hoàng Chiêu Nguyệt khẽ liếm một cái, mũi vị ngọt ngào nhanh chóng lan tràn ở đầu lưỡi.
Bạch Xuy Tuyết mím môi một cái, đột nhiên cười cong mắt: “Là thật.”
Hắn còn nói: “Tiểu Chiêu, rất ngọt.”