Hai người đi dạo một đường rồi trở về khách điếm.
Mặt trời nóng bức, ở trên đường Bạch Xuy Tuyết ăn hết hai món đồ chơi làm bằng đường sắp chảy ra kia.
Ngọt ngào từ miệng đi vào lòng, có một loại ấm áp mơ hồ.
Lúc Hoàng Chiêu Nguyệt tiễn Bạch Xuy Tuyết vào phòng, rốt cuộc hắn mở miệng thẳng thắn nói: “Tiểu Chiêu, hôm nay người trên đài, hình như có quan hệ huyết thống với ta.”
“Quan hệ huyết thống?” Hoàng Chiêu Nguyệt nhíu mày: “Hắn là con của Ma Long Diễm?”
“Ử.” Trong mắt Bạch Xuy Tuyết lướt qua một tia lạnh lẽo: “Ta mới vừa xác nhận rồi, là người cùng huyết mạch, hai mươi mốt tuổi.”
Hoàng Chiêu Nguyệt biết đây là có ý gì.
Người trên đài hai mươi một tuổi, nhưng hôm nay Bạch Xuy Tuyết mới mười chín, ý nghĩa chính là trước nương của Tiểu Xuy, Ma long diễm cũng đã lưu tình lưu giống ở những nơi khác.
Bạch Xuy Tuyết vừa nghĩ đến hành vi của người kia, lại nghĩ đến nương bị lừa dối cho đến chết của mình, lập tức khắc chế không được sự tức giận trong lòng.
Lời ngon tiếng ngọt, phòng lưu thành tánh, bạc tình phụ lòng.
Ma long kia lợi dụng nương cam tâm tình nguyện trả giá tất cả, cuối cùng có lẽ sợ hao tổn lợi ích gì của mình, mới có thể không để ý đến giá trị thuần linh thể trời sinh, muốn giết chết mẹ con bọn họ.
Bạch Xuy Tuyết càng nghĩ càng tức giận, vẻ mặt sau lớp mặt nạ càng lạnh lẽo hơn.
Hắn nói: “Tiểu Chiêu, ta muốn biết rõ, rốt cuộc nương ta ta vì sao phải chết?”
“Được.” Hoàng Chiêu Nguyệt gật đầu: “Vậy chúng ta tìm cơ hội hẹn người kia ra gặp một chút. Nếu hắn không đồng ý, chúng ta lập tức trói hắn ta lại!”
Bạch Xuy Tuyết cười ừ một tiếng.
Hoàng Chiêu Nguyệt vô cùng không yên tâm về trạng thái hôm nay của Bạch Xuy Tuyết, trong đầu đã sớm ném “Kế hoạch tán tỉnh” gì đó ra chín tầng mây rồi.
Nàng cầm ra một quyển tiểu thuyết Yêu tộc “Nam đức” kể chuyện cho Bạch Xuy Tuyết nghe. Giống như dỗ dành Tuyết đoàn tử bên trong Thận cảnh, hôm nay dỗ dành Tuyết đoàn tử phiên bản trưởng thành ngủ trưa.
Bạch Xuy Tuyết tháo mặt nạ, gò má dán vào gối, lông mi dài xinh đẹp hơi vén lên, tròng mắt đen lấp lánh như ngôi sao nhìn chằm chằm vào Hoàng Chiêu Nguyệt,
bên tai là giọng nói trong veo kiên nhẫn kể chuyện của thiếu nữ.
Hắn hơi cong môi mỉm cười.
Rất, rất thích Tiểu Chiêu.
Hoàng Chiêu Nguyệt kể gần hết nửa câu chuyện, Bạch Xuy Tuyết đã dán vào gối nhắm mắt lại, hô hấp đã đều đều.
Nàng nhìn chiếc giường lớn mềm mại trước mắt, cuối cùng cũng biết xấu hổ không dám đi lên.
Ngay sau đó cả người lập tức vùi trên cái ghế rộng, trên người đắp một tầng chăn mỏng, gật gù chìm vào giấc ngủ.
Ngay sau khi Hoàng Chiêu Nguyệt chìm vào giấc ngủ, Bạch Xuy Tuyết mở mắt ra. Hắn len lén ôm nàng từ trên ghế, đặt vào bên trong giường lớn.
Làm xong những chuyện này, hắn mới quy củ nằm ở phía ngoài giường.
Hoàng Chiêu Nguyệt ngủ đến mức thoải mái chép miệng, theo thói quen vươn tay sờ gối ôm bên cạnh.
Nàng sờ một cái, cuối cùng sờ được một cái gối lớn, sau đó ôm lấy.
Bạch Xuy Tuyết: “…”
Đột nhiên bị Hoàng Chiêu Nguyệt ôm từ phía sau, trái tim của hắn gần như nhảy cả ra ngoài.
Thân thể cứng còng, không dám nhúc nhích chút nào.
Hắn cố gắng bình phục hơi thở, gò má dán chặt vào gối, dần dần ngủ mất.
Lúc Hoàng Chiêu Nguyệt tỉnh lại, còn cảm thấy hôm nay gối ôm có chút cứng, nàng mơ màng đang muốn than phiền mấy câu, đột nhiên kịp phản ứng mình là đang ở trong phòng của ai.
Tại sao nàng ngủ trên ghế lại có gối ôm?
Hoàng Chiêu Nguyệt hoảng sợ rồi.
Nàng mở mắt ra, đập vào mắt là sau lưng rộng rãi của thiếu niên. Mặt của nàng áp sát vào lưng thiếu niên, cách một tầng áo mỏng, cũng cảm nhận được nhiệt độ ấm nóng truyền đến.
Hoàng Chiêu Nguyệt hơi trợn to hai mắt: !
Má nó!
Chẳng lẽ trong giấc ngủ nàng cũng nhớ đến Tiểu Xuy, trong lúc vô thức trèo lên giường ôm lấy người ta?
Quá đáng sợ!
Hoàng Chiêu Nguyệt thừa dịp người còn chưa tỉnh lại, vội vàng thả tay ra, lấy tư thế nhanh như chớp không kịp bịt tai đi xuống giường, thuận tiện lại kiểm tra quần áo của mình và Tiểu Xuy còn hoàn hảo không.
Kết quả kiểm tra làm nàng thở phào.
Cũng may, nàng còn không cầm thú đến mức làm gì Tiểu Xuy.
Hoàng Chiêu Nguyệt ngồi trên ghế nhíu mày, nhìn khuôn mặt đang yên tĩnh ngủ của Bạch Xuy Tuyết, hai hàng lông mi dài rậm rũ xuống, tạo thành một cái bóng mờ dưới hốc mắt, nhẹ nhàng hô hấp, bộ dạng rất ngoan ngoãn.
Nhìn một cái chính là một thiếu nam đàng hoàng đứng đắn.
Nàng lại nghĩ đến hành động tội ác mới vừa rồi của mình. Nếu không phải Tiểu Xuy ngủ say, nói không chừng đã bị dọa sợ bỏ chạy rồi.
Hoàng Chiêu Nguyệt nghĩ lại hồi lâu, cảm thấy gần đây đọc tiểu thuyết quá nhiều, cho đến lúc ngủ cũng không khống chế làm mấy chuyện bậy bạ.
Vì vậy nàng quyết định cầm ra một quyển kiếm phổ lật xem.
Cho đến khi Bạch Xuy Tuyết thức dậy, đột nhiên nhìn thấy được bộ dạng cầm kiếm phổ, cố gắng mạnh mẽ, khắc khổ tu luyện của Hoàng Chiêu Nguyệt.
Bạch Xuy Tuyết: ?
Đây là Tiểu Chiêu bị kích thích rất lớn?
Nghĩ đến cái ôm sau lưng lúc nãy, Bạch Xuy Tuyết cúi đầu dán mặt vào gối, sau khi đợi mặt không còn đỏ nữa, hắn mới mang mặt nạ, bình tĩnh ngồi dậy.
Hắn cũng cầm Cổ Phù bút ra bắt đầu vẽ phù triện, cuối đuôi bút của Cổ Phù bút màu vàng còn treo một cái tua rua con cá.
Bầu không khí rất yên tĩnh.
Hoàng Chiêu Nguyệt lặng lẽ hơi di chuyển quyển sách, len lén nhìn hắn.
Mắt thấy Bạch Xuy Tuyết không lộ ra chút khác thường nào, trong lòng đã yên tâm hơn.
Hai người yên tĩnh tu luyện đến gần tối.
“Tiểu Chiêu.” Bạch Xuy Tuyết gọi nàng một tiếng, tiếng gọi này làm cho Hoàng Chiêu Nguyệt trực tiếp giật mình một cái.
“Sao vậy, Tiểu Xuy?”
“Hôm nay Tiểu Chiêu tu luyện thật lợi hại, cứ như vậy, một ngày nào đó nhất định có thể đột phá Minh Tâm cảnh.” Bạch Xuy Tuyết khen ngợi nói.
Hoàng Chiêu Nguyệt thu hồi kiếm phổ, không có chút khiêm tốn nào khoát tay nói: “Ai, đừng nói là Minh Tâm cảnh, có lẽ hai chúng ta đều là tu sĩ thiên tài Thiên Nhân cảnh nha!”
Bạch Xuy Tuyết nén cười: “Ừ!”
Hoàng Chiêu Nguyệt suy nghĩ: “Buổi đấu giá bắt đầu vào giờ Hợi, chúng ta trước tiên ăn chút gì đã, lại đi đến đại đấu trường xem thử một chút, như thế nào?”
“Được.”