[Dịch] Ta Chỉ Muốn Yên Tĩnh Làm Cá Mặn

Chương 139 - Chuong 139

Người vây xem nghe vậy bắt đầu hít hà.

Đan dược bát phẩm, thật sự rất quý hiếm!

Trải qua những lời đề cử nhiệt tình của người khác, cùng với sự thổi phồng đầy bình tĩnh của Hoàng Chiêu Nguyệt, một nhóm người mới vây quanh đến không chút do dự mua mua.

Một lát sau, không chỉ có đan dược nhị phẩm nhất phẩm được bán đi, tin tức Ngư tông sư sắp bán đan dược cấp cao ở chợ đêm cũng nhanh chóng lan truyền ra.

Gian hàng của bốn người, còn không đến nửa giờ, đan dược đã bị quét sạch sẽ.

Hoàng Chiêu Nguyệt còn không quên cao giọng tuyên truyền một trận với đám khách hàng kia: “Ngày mai sẽ ở chỗ này bán đan dược từ tam phẩm đến tứ phẩm của Ngư tông sư! Số lượng đan dược không nhiều, mong các vị thừa dịp đến sớm một chút!”

Mọi người lại ồn ào một mảnh.

Tiễn đám người rời đi, Linh Tu và Kỷ Phù nhìn quầy hàng sạch sẽ, hai bên ăn ý nhìn Hoàng Chiêu Nguyệt.

Kỷ Phù tán dương nàng: “Tiểu Chiêu, ngươi thật lợi hại! Trước kia có phải ngươi thường xuyên đi ra ngoài bán đan dược?”

Hoàng Chiêu Nguyệt khiêm tốn nói: “Chưa nói đến thường xuyên, chẳng qua có lúc đan dược luyện nhiều không dùng được, sẽ bán ra một ít.”

Trước kia nàng học Đan đạo là vì luyện đan dược trị thương cho sư tôn, luyện nhiều dùng không hết sẽ đi xuống núi bán, có thể nói hai thầy trò có một thân kinh nghiệm tuyên truyền, coi như có chút kinh nghiệm mua bán.

Kỷ Phù cảm khái chậc chậc hai tiếng: “Chúng ta cũng là tính làm cho danh tiếng của Ngư tông sư nổi lên? May mà mới vừa rồi gặp được tiểu công tử bị thương ở cánh tay, nếu không có bán mở đầu như vậy, còn không biết lúc nào —“

Lúc đang nói chuyện, một thiếu niên mặc áo xanh da trời mang mặt nạ hoa hồng chậm rãi đi tới trước.

Kỷ Phù mang mặt nạ mỉm cười nói: “Vị công tử này, hôm nay đan dược của Ngư tông sư đã bán xong, ngày mai mời đến sớm.”

Hoa Hoa nghiêng đầu, làm ra một thuật ngăn cách, nhỏ giọng nói: “Tiểu Chiêu, ca ca, kỹ thuật diễn của ta không tệ đi.”

Kỷ Phù: ???

Kỷ Phù: !!!

Hoàng Chiêu Nguyệt đỡ trán, từ trong gian hàng lấy ra hơn nửa linh thạch bán đan dược của mình kín đáo đưa cho hắn ta: “Phí khổ cực của ngươi, ta để cho ngươi giả bộ một chút, không bảo ngươi thật sự làm mình bị thương.”

“Như vậy sao được!” Hoa Hoa ủy khuất nói: “Hôm nay ta có trận đấu, đụng phải một Bá vương, bị hắn dùng kiếm làm bị thương cánh tay.”

“Chẳng qua ta bằng vào thân hình không có người địch lại, để cho đối thủ hết sạch linh khí, cuối cùng ta thắng.” Thiếu niên áo hoa kiêu ngạo nhướng mày.

Kỷ Phù lẩm bẩm nói: “Cho nên thiếu niên mới vừa rồi… Là ngươi giả trang?”

“Là ta nha! Chẳng qua ta không có giả trang.” Hoa Hoa nháy mắt mấy cái, nói có lý chẳng sợ: “Tiểu Chiêu nói cái này gọi là hợp tác đứng đắn, đích thân ra trận không chỉ có thể làm cho danh tiếng được truyền ra, còn có thể làm cho khách hàng lấy được cảm nhận tốt nhất!”

Kỷ Phù: “…”

Ta tin ngươi cái… Chờ một chút, hình như cũng có chút đạo lý?

Linh Tu chắp tay nói: “Đã thụ giáo.”

Hoàng Chiêu Nguyệt vội vàng ho khan một tiếng: “Dù sao danh tiếng của Ngư tông sư cũng đã được truyền ra, bây giờ cũng đã muộn, chúng ta đi về trước, chờ tối mai lại đến xem hiệu quả như thế nào.”

Mọi người đồng ý, bắt đầu dọn quầy hàng, đi về khách điếm.

Sau khi trở về khách điếm, Bạch Xuy Tuyết bắt đầu học thuộc lòng những lời tuyên truyền mới, đọc rất nghiêm túc, làm cho Hoàng Chiêu Nguyệt phải cúi đầu miễn cưỡng nín cười.

“Được rồi! Tiểu Xuy cực khổ!” Hoàng Chiêu Nguyệt đưa một quả trứng màu đỏ tím cho hắn, an ủi nói: “Ngày sau nếu chúng ta luân lạc đến mức phải bày sạp, Tiểu Xuy phụ trách bán đan dược, ta phụ trách tuyên truyền. Sư tôn của ta thì phụ trách đưa hàng. Trước kia một mình ta vừa tuyên truyền vừa bán hàng, có Tiểu Xuy rồi, ta có thể nhẹ nhàng được một chút.”

Bạch Xuy Tuyết suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Được, Tiểu Chiêu tuyên truyền, ta tới ban đan dược. Còn có thể bán được một ít phù triện sử dụng tức thời nữa.”

Hoàng Chiêu Nguyệt thấy hắn đang nghiêm túc suy nghĩ chuyện bày sạp trong tương lai, lại nhịn không được muốn cười.

Nàng vén chăn mỏng lên, run rẩy nói: “Ngủ chút đi, dưỡng tốt tinh thần, nhìn thử xem tối mai có thể phát hiện được tung tích của Ma tu kia hay không.”

Bóng đêm nồng đậm bao phủ toàn bộ Nhạn thành.

Trong căn phòng mờ tối, Phó Nghiêu dựa vào mép giường, mặt nạ hắc long trên mặt đã sớm tháo ra, lộ ra gương mắt vô cùng tuấn dật.

Sắc mặt của gã tái nhợt, đôi môi cũng mất đi màu sắc.

Chỗ vết thương do đâm đao không chỉ không khỏi, trái lại hiện ra màu xanh đen, giống như biến thành một miếng thịt thối rữa.

Chỗ xương bả vai bị Phù bút xuyên thủng thì tốc độ khôi phục lại vô cùng chậm chạp, còn chỗ bị một kiếm đâm trúng kia, cũng giống như vết thương do đao đâm, đều mang lại cho gã cảm giác đau đớn giống như bị lửa đốt.

Phí Nghiêu chưa bao giờ bị vết thương quỷ dị như vậy.

Vết đao chém kia, cho dù hấp thụ nhiều ma khí của Ma tu ở Nhạn thành cũng không có cách nào chuyển biến tốt được.

Gã nằm ngửa ở đó, thở từng tiếng hổn hển, ánh trăng mông lung lọt vào từ ngoài cửa sổ, chiếu sáng đôi mắt tràn đầy hung ác của gã.

Phó Nghiêng cắn răng nghiến lợi, vươn tay đào mảnh thịt đã biến thành xanh đen từ lòng ngựa ra, trên tay đều là máu tươi đầm đìa.

Nhưng cho dù là vậy, cảm giác đau đớn giống như bị lửa thiêu vẫn không giảm bớt chút nào.

Ma tộc có huyết mạch càng cường đại, năng lực khôi phục của thân thể càng mạnh, cho nên có lúc Ma tộc cường đại không cần đan dược trị thương..

Bản thể của Phó Nghiêu chính là một con giao long, ỷ vào huyết mạch mạnh, lúc này ra ngoài chỉ mang theo mấy viên đan dược trị thương ngũ phẩm lục phẩm, đan dược bát phẩm thất phẩm thì đều là loại tăng tu vi hoặc khôi phục ma khí.

Vì chữa thương, gã đã giết hết tất cả Ma tu bên trong Nhạn thành, chỉ chừa là tâm phúc theo mình từ trong Ma vương thành mà thôi.

Mà Ma tu khác đi ra từ Ma Vương thành, có lẽ đều bị tiểu súc sinh Thời Việt giết rồi đi.

Thời Việt! Thời Việt!

Phó Nghiêu banh vết thương ở lồng ngực ra, đau đến mức cả người run rẩy, trong đôi mắt đen nhánh tràn đầy hận ý.

Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến một tiếng gõ cửa hai dài một ngắn.

Phó Nghiêu ngồi thẳng dậy, kéo áo màu đen lại, che vết thương ở lồng ngực, trầm giọng nói: “Vào đi.”

“Điện hạ.” Một đạo bóng đen quỳ xuống đất: “Phòng đấu giá vẫn chưa có đan dược trị thương cao cấp để đấu giá. Chẳng qua tối nay thuộc hạ có thăm dò được tin tức, có một Ngư tông sư đến từ Vân Cảnh thánh địa, không chỉ là đệ tử thân truyền của Tôn giả, còn là Tông sư luyện đan thất phẩm, gần đây đang đột phá đến bát phẩm. Tối nay tùy tùng của hắn ở chợ đêm bày sạp bán đan dược trị thương nhất phẩm và nhị phẩm.”

Bóng đen núp trong bóng đêm đưa một bình dược đến: “Đây là đan dược mà tối nay bọn họ bán ra, thuộc hạ có quan sát, dược hiệu vượt xa đan dược của Luyện đan sư cùng phẩm cấp bình thường.”

Phó Nghiêu mở bình ra, ngửa đầu uống hết chỗ đan dược trị thương kia.

Nuốt vào đan dược có phẩm cấp quá thấp, Phó Nghiêu không cảm nhận được gì cả.

Bình Luận (0)
Comment