[Dịch] Ta Chỉ Muốn Yên Tĩnh Làm Cá Mặn

Chương 140 - Chuong 140

Vết thương quỷ dị trên thân thể chậm chạp không trị hết, ngửa được mùi máu tươi chảy ra từ vết thương, tâm trạng của gã càng nóng nảy táo bạo, đá một cước vào bóng đen kia: “Nếu có Luyện đan sư thất phẩm, vì sao không bắt hắn đến đây?”

Bóng đen bò dậy từ dưới đất, lại quỳ xuống nói: “Điện hạ, vị Ngư tông sư thần bí kia không có xuất hiện, chỉ có tùy tùng bày sạp bán đan dược. Thuộc hạ nghe tùy tùng kia nói, sau tối mai sẽ còn bày hàng ở chợ đêm bán đan dược tam phẩm đến thất phẩm. 

Nếu Tông sư kia đột phá bát phẩm, viên đan dược đầu tiên sẽ được lấy ra bán đi. Lấy sự tìm hiểu hôm nay của thuộc hạ, vị Ngư tông sư này là Luyện đan sư nghiêng về luyện chế đan dược trị thương cứu người. Nếu thật sự có thể luyện ra được đan dược bát phẩm, rất có thể là đan dược trị thương.”

Phó Nghiêu yên lặng.

Một lát sau, gã từ trong nhẫn trữ vật lấy ra hai gốc dược thảo màu trắng óng ánh: “Nếu Ngư tông sư gì đó kia thật sự có thể thấy ra đan dược trị thương bán, ngươi lập tức tặng hai gốc Hàn Diệp thảo này cho hắn, coi như kết giao.”

“Vâng.”

Bóng đen nâng hai tay cầm hai gốc cây Hàn Diệp thảo, mỗi gốc chỉ có hai phiến lá, có thể thấy được đường vân màu trắng oáng nhuận lộ rõ trên lá.

Hàn Diệp thảo, cực kỳ khó có được.

Là dược thảo quan trọng nhất để luyện chế Tu Phục đan bát phẩm.

Phó Nghiêu có lòng lợi dụng, có thể tưởng tượng được.

Bóng đen im hơi lặng tiếng rời đi.

Buổi tối của hai ngày tiếp theo, quầy hàng ở chợ đêm chia ra bán đan dược từ tam phẩm đến tứ phẩm, cùng với ngũ phẩm đến lục phẩm.

Vào đêm của ngày thứ ba, quầy hàng chỉ bán đúng có hai viên Phục nguyên đan thất phẩm.

Bóng đen đều dẫn đầu mua hết.

Hắn ta mang một tấm mặt nạ màu đen, giọng nói khàn khàn: “Quả thật Ngư tông sư đệ tử thân truyền của Tôn giả rất phi phàm.”

“Chủ nhân ta có lòng muốn kết giao với Ngư tông sư, đây là hại gốc Hàn Diệp thảo mà chủ nhận ta muốn tặng cho Ngư tông sư. Chúc cho Ngư tông sư sớm ngày đột phá bát phẩm, trở thành Luyện đan sư Bát phẩm.” Bóng đen từ trong nhẫn trữ vật lấy ra hai gốc Hàn Diệp thảo, Hoàng Chiêu Nguyệt mỉm cười đưa tay nhận lấy: “Ta sẽ chuyển đến Ngư tông sư.”

Có miễn phí được hai gốc Hàn Diệp thảo trân quý.

Quá đã!

Sau khi bốn người trở về khách sạn, bắt đầu tụm lại bàn bạc lẩm bẩm.

Linh Tu nói: “Tặng ra Hàn Diệp thảo, người sau lưng này là muốn đi đường sáng, có ý định để Ngư tông sư luyện chế Tu Phục đan Bát phẩm. Người bị thương nghiêm trọng như vậy, có lẽ chính là tên Ma tu kia.”

Bạch Xuy Tuyết có chút nghi ngờ: “Có tin đồn Ma tu mạnh mẽ có năng lực khỏi bệnh cực nhanh, Phục Nguyên đan thất phẩm cũng không có cách nào chữa lành được sao?”

“Vốn dĩ là có thể.” Kỷ Phù thở dài một tiếng, giọng điệu hơn ghen tị, “Nhưng ai bảo sư đệ này của ta có một sư tôn tốt chứ! Ra cửa không chỉ cho một bó lớn linh thạch, còn cho mượn đao bổn mệnh của mình. Đao kia thật sự không bình thường!”

Hoàng Chiêu Nguyệt nghe xong cười lên, cảm thấy sư tôn của Linh Tu có chút giống với sư tôn của mình, nàng nói: “Quả thật vị sư tôn này rất tốt.”

“Chứ còn gì nữa.” Kỷ Phù nói: “Cũng bởi vì thanh đạo đặc biệt lợi hại kia, lúc sư đệ ta ra đao, cố ý đánh ra một kích đao diệm (lửa). Đao diễm kia ở trong cơ thể Ma tu, vết thương sẽ không dễ dàng khép lại. Ít nhất cũng là Tu Phục đan bát phẩm mới có thể làm cho vết thương hoàn toàn khỏi được

Hoàng Chiêu Nguyệt gật đầu, cười nói: “Vậy chính là vị Ma tu kia rồi. Trước khi chết còn đưa cho chúng ta một phần đại lễ, thật là quá khách khí.”

Sau lớp mặt nạ phù dung, Kỷ Phù cười cong cả mắt: “Không chỉ có đại lễ, rất nhanh chúng ta còn có thể cùng nhau chia bảo bối của hắn nữa! Trước khi ra ngoài, mẫu thân của ta đặc biệt cho ta một loại pháp bảo có thể báo động trước, nếu Ma tu kia xuất hiện, trong vòng ba trượng sẽ có tiếng chuông vang lên. Chỉ cần có thể làm cho hắn mắc câu đi ra, tuyệt đối trốn không thoát được!”

Linh Tu hơi nhướng mày nói: “Lần này nhất định phải đảm bảo không có chút khe hở nào, lúc chuông khẽ nhúc nhích, ngươi phải lập tức giấu nó vào trong nhẫn trữ vật, đừng có bứt dây động rừng. Tiểu Chiêu cô nương, Vân huynh, đến lúc đó chúng ta cứ tiến hành theo kế hoạch, hợp lực diệt trừ Ma tu kia.”

Ba người đồng loạt gật đầu.

Linh Tu lại nghiêng đầu nói với Kỷ Phù: “Đến lúc đó ngươi chú ý nhiều đến Tiểu Chiêu cô nương và Vân huynh, tu vi của Ma tu kia không thấp, tránh cho hai người đó bị thương.”

Kỷ Phù cười nói: “Được!”

Tổ hai người bị xem là người nhỏ yếu: “… Không cần, không cần.”

“Không nên cậy mạnh!” Kỷ Phù cho hai người một ánh mắt không đồng ý: “Yên tâm đi, Tiểu Phù tỷ ta đến bảo vệ các ngươi!”

Tổ hai người cá mặn: “…”

Được rồi, lại bị buộc phải thoải mái nằm ngang một ngày.

Theo tin tức Ma tu trên Bảng Xếp Hạng Thiên Địa có trong Nhạn thành được truyền ra ngày càng rộng, Ma tu tiến vào Nhạn thành thăm dò ngày càng nhiều.

Phó Nghiêu để cho tâm phúc đi triệu tập toàn bộ Ma tu mới đến, sau đó hấp thụ ma khí của bọn họ.

Sau khi gã liên tiếp ăn được đan dược trị thương lục phẩm thất phẩm có ích cho vết thương, rốt cuộc cũng khôi phục được chút nguyên khí, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều, vết thương bị xuyên thủng ở bả vai cũng đã lành lại.

Chẳng qua vết thương do đao và kiếm gây ra vẫn làm cho hắn ta cảm nhận được sự thiêu đốt đau đớn không thể xem nhẹ, cho dù là Phục nguyên đan thất phẩm cũng không thể chữa được.

Chẳng qua cũng may, hai ngày sau gã nhận được một tin tức tốt.

Vì Ngư tông sư kia, đã thành công luyện chế được Tu phục đan bát phẩm, sẽ vào tối nay bán nó ra ở chợ đêm Nhạn thành.

Hôm nay thương thế của Phó Nghiêu đã tốt hơn phân nửa, lúc này cần phải có Tu Phục đan bát phẩm để hoàn toàn khỏi hẳn. Gã mặt thêm áo, đi theo bóng đen ra ngoài.

Lúc trước bị Nhân tộc gài bẫy, đã cho Phó Nghiêu một bài học.

Lần này gã chỉ đi theo sau lưng bóng đen, cũng sẽ không dễ dàng xuất hiện.

Chợ đêm Nhạn thành vô cùng náo nhiệt.

Phó Nghiêu đi theo ở phía xa xa, gã nhìn bóng đen đi lên, bắt đầu giao tiếp với người trước quầy hàng kia.

Người có thể xuất ra linh thạch mua được đan dược bát phẩm rất là ít, chẳng qua vẫn có một ít người vây trước quầy hàng kia.

Bình Luận (0)
Comment