Kỷ Phù là người không muốn tổ đại lão đang ngọt ngào của mình bị người ta nói, lập từ hừ một tiếng: “Sư đệ, ngươi còn nói người khác? Ngươi tu luyện trong hoàn cảnh gian khổ?”
Linh Tu cảm giác ghế nằm mát lạnh này thật sự rất thoải mái, liếc nhìn hai cái chân không nỡ rời đi của mình, sau lớp mặt nạ, vẻ mặt có chút lúng túng.
Hắn ta thấy Hoàng Chiêu Nguyệt và Bạch Xuy Tuyết bị nói vẫn ăn ăn uống uống không cảm giác gì cả, lần đầu tiên mặt dày nói: “Khụ khụ thỉnh thoảng đổi chút hoàn cảnh tu luyện, sẽ giúp phát triển tầm mắt, có lẽ có thể càng có lợi cho đột phá.”
Kỳ Phù kinh ngạc trợn to hai mắt.
Trời ạ? Đây là lời mà Linh Tu cổ lỗ sỉ chỉ biết đến tu luyện nói ra sao?
Hơn hai mươi mấy năm Linh Tu đều sống ở Vân Cảnh thánh địa, từ khi vào tông môn đã có danh tiếng là đệ tử của Tôn giả Vân Cảnh thánh địa. Người ở vị trí này thật sự không muốn để cho sư tôn thất vọng, hắn ta không thể không lấy mục tiêu nghiêm khắc nhất đến yêu cầu mình.
Lúc này lần đầu tiên hắn ta mặt dày nói như vậy, cảm giác cũng không tệ lắm.
Linh Tu không để ý Kỷ Phù cảm thấy hắn ta thế nào, tâm trạng vô cùng tuyệt vời tiếp tục tu luyện. Sau khi ở trên ghế nằm điều tức khôi phục nguyên khí, hắn ta lập tức đi xuống luyện đan.
Nếu không, sao có thể nói đội ngũ này của bọn họ mạnh chứ?
Không nói đến chuyện có thể cận chiến phòng ngự hắn ta còn có thể luyện đan!
Một người có thể phụ trách ba chức nghiệp trong một tiểu đội trừ ma!
Đây còn mạnh hơn cả bình điện nữa?
Cộng thêm có vú em siêu cấp, nhất định chính là động cơ vĩnh viễn, không ngừng tiến lên phía trước.
Hoàng Chiêu Nguyệt là tuyển thủ gà mờ tự học luyện đan, cũng không tiện xấu hổ lười biếng, sau khi ăn uống no đủ, cũng bắt đầu luyện chế đan dược cầm máu và Sinh cơ đan nhị phẩm quen thuộc.
Bạch Xuy Tuyết thì ngồi trên ghế nằm, rút phù triện ra, cúi đầu vẽ phù triện cấp bốn.
Đối phó với Ma vật cấp thấp, những phù triện này hữu dụng nhất, cũng là loại hắn có thể vẽ một số lượng lớn.
Thời Việt thì điều tức nội thương, muốn nhanh chóng sử dụng vũ khí, giúp đỡ ca ca và Tiểu Chiêu giảm bớt áp lực.
Kỷ Phù làm ra một thuật ngăn cách, ngón tay khảy dây đàn, không ngừng tập luyện cầm phổ của Phục ma cầm.
Hoa Hoa thì tranh thủ học tập trị liệu cao hơn.
Không biết trận Ma tộc tập kích này kéo dài trong bao lâu, mỗi một người đều cố gắng sống sót trong trận ma họa này!
Cuộc tấn công của Ma tộc kéo dài suốt năm sáu ngày, có sự tiếp viện của Thần Loan cung và Vân Cảnh thánh địa, cũng với tu sĩ của những môn phái khác, tình cảnh dần trở nên ổn định lại.
Bọn họ không làm được gì Ma tu đang không ngừng xuất hiện, Ma tu cũng không có cách nào đột phá phòng tuyến của bọn họ.
Tiểu đội trừ ma sáu người đi sớm về trễ, chỗ xung quanh của bọn họ đổi từng đợt tu sĩ xa lạ. Chỉ có ghế nằm và dù che nắng của bọn bọ là chưa bao giờ thay đổi.
Để tránh cho chuyện thường xuyên giết chết làm mất đi thăng bằng của tâm tính, mỗi ngày sáu người đều thay phiên nhau kể câu chuyện trong tiểu thuyết mà Hoàng Chiêu Nguyệt tích trữ, thậm chí còn xen kẽ biểu diễn sinh động, ca hát khiêu vũ, làm cho những tu sĩ sang đây xem đều cười to ha ha.
Lâu ngày, rất nhiều người thấy chỗ này không thay đổi, đều có một cảm giác yên bình khó hiểu.
Một ngày nay, vị tu sĩ Nhân tộc có quan hệ tốt nhất với bọn họ bị hai Ma tu Quy Nhất cảnh vây công, bị cắt đứt một tay bị thương trở về, Hoa Hoa tính cách tốt nhất vừa trị liệu cho hắn ta vừa rơi nước mắt tức giận mắng chửi người: “Má nó! Đám Ma tu này có bệnh phải không! Đặc biệt nhằm vào Nhạn thành không có ý thả ra?”
“Ha ha! Nam tử hán khóc cái gì? Cánh tay này của ta cũng không phải là không trở lại được.” Vẻ mặt tu sĩ Nhân tộc vô cùng thản nhiên, hắn ta cầm cánh tay đã đứt ra của mình nói: “Trước kia vết thương còn nghiêm trọng hơn cái này nữa đó.”
“Ai! Đều là đám nhóc con các ngươi kể chuyện cho chúng ta nghe, không bằng hôm nay ta kể một câu chuyện cho đám các ngươi nghe đi.”
Tu sĩ Nhân tộc cố ý làm dịu không khí, dùng sức tằng hằng một cái: “Trước khi đến biên giới canh phòng Nhạn thành này, ta có một người bạn tốt. Hắn đặc biệt kiêu ngạo, ỷ vào thiên phú mình tốt, gia thế cao, trẻ tuổi khí thịnh, không xem ai ra gì.
Có một lần đi qua Nhạn thành, hắn lập tức muốn khiêu chiêu quy định cấm bay bên trong thành. Đang lúc hắn bình yên bay được một nửa, lúc hắn cảm thấy bất ổn, đã bị một vị tu sĩ Thiên Nhân cảnh trong thành dùng một cái ná chim rất bình thường bắn rơi xuống.”
Tu sĩ Nhân tộc than thở: “Loại chuyện mất thể diện trước mặt bá tánh toàn Nhạn thành này đối với bạn tốt kia của ta chính là tôn nghiêm đã bị đả kích toàn bộ, trong nhà không quan tâm đến hắn nữa, cuối cùng bị sắp xếp đến biên giới canh phòng của Nhạn thành.
Trong giai đoạn đó, có thể nói hắn không gượng dậy được. Bằng hữu quen biết ở biên giới Nhạn thành cũng thường xuyên lấy chuyện này ra chọc hắn. Lòng tự ái của bạn tốt ta rất mạnh, mới vừa bắt đầu rất tức giận. Sau đó từng người bạn tử trận, hắn cũng biến thành một người có thể giúp vui cho bọn họ, thản nhiên nói loại chuyện buồn cười này.
Nhưng mặc dù như vậy, bằng hữu của hắn cũng hoàn toàn chết trận, cuối cùng chỉ còn lại một mình hắn. Không ai còn nhớ đến chuyện buồn cười này của hắn nữa, cũng sẽ không có người nào lấy chuyện cũ này ra trêu chọc hắn nữa.”
Tu sĩ Nhân tộc vừa nói, trong mắt lóe lên nước mắt, hắn ta tự lau nước mắt nói: “Xin lỗi, vốn định kể một câu chuyện vui cho các ngươi.”
Hoàng Chiêu Nguyệt yên lặng giơ tay lên: “Ta nhớ phiên bản ta nghe được là tu sĩ kia mới vừa vào thành đã bị đại lão dùng ná bắn rơi?”
Trong nháy mắt nước mắt trong mắt tu sĩ Nhân tộc chảy ngược vào, hắn ta tức giận giậm chân: “Là bay được một nửa, nhất định là bị thêm mắm dặm muối!”
Kỷ Phù đặt quyển sổ nhỏ lên đủi, cũng giơ tay nói: “Tiền bối nhất định không hay dạo kính Linh thông đi. Câu “Ta có một người bạn” đại biểu chỉ mình, đã là câu nói cũ lưu hành mười năm trước rồi.”
Tu sĩ Nhân tộc: “…”
Tức giận!
Đám con nít này xảy ra chuyện gì vậy?!
“Cho nên ai nói không ai còn lấy chuyện này ra giễu cợt tiền bối?” Ở một bên Hoa Hoa cũng giơ tay lên, nói: “Ta có thể! Tiền bối chính là người tu tiên xưa nay chưa từng có lấy sức của một mình khiêu chiếu Nhạn thành bị ná chim bắn rơi xuống, mất mặt trước toàn bộ bá tánh Nhạn thành!”
Hắn ta cười một tiếng: “Thật là trâu bò trâu bò!”
Mọi người lập tức phụ họa—
“Lợi hại lợi hại!”
“Bội phục bội phục!”
“Trước không có ai sau cũng không có ai như vậy, không hổ là tiền bối, bị ná chim bắn trúng!”
Tu sĩ Nhân tộc: “…”
Sao đám trẻ này lại đáng ghét như vậy?
Hắn ta bị lừa!
Quả nhiên ngu ngốc chỉ là màu sắc tự vệ của đám trẻ này thôi.
Vốn dĩ bầu không khí có chút thê lương, bị chọc cười như vậy, trong nháy mắt biến thành hư không.
Tu sĩ Nhân tộc thở dài: “Ta nói những thứ này là muốn nói cho các ngươi. Quý trọng đồng bạn mà mình có thể giao phó phía sau lưng, bởi vì không biết lúc nào sẽ không gặp lại được nữa.”
Mọi người đồng loạt gật đầu.
Đôi mắt của Bạch Xuy Tuyết hơi lóe sáng, ghế nằm của hắn và Hoàng Chiêu Nguyệt ở rất gần, suy nghĩ một chút, hơi nghiêng người qua, nhỏ giọng nói với Hoàng Chiêu Nguyệt đang ngồi trên ghế đưa lưng về phía mình: “Tiểu Chiêu, ta có thể ôm ngươi một cái không?”
Hoàng Chiêu Nguyệt: !
Khuôn mắt dưới mặt nạ của nàng đỏ rần, hơi gật đầu.
Sau đó nàng bị Bạch Xuy Tuyết ôm lấy từ phía sau, lồng ngực thiếu niên rất rộng, cả người nàng đều bị bao bọc.
Không có động tác dư thừa nào, chẳng qua Bạch Xuy Tuyết chỉ ôm nàng mà thôi, ngửa được mùi máu tươi nhàn nhạt còn chưa biến mất trên người đối phương.