[Dịch] Ta Chỉ Muốn Yên Tĩnh Làm Cá Mặn

Chương 150 - Chuong 150

Kỷ Phù yên lặng kích động, bắt đầu ghi chép.

Trong mắt Thời Việt toát ra vẻ “ca ca đã trưởng thành”, rất vui vẻ yên tâm.

Tu sĩ Nhân tộc không ngờ đến chỗ này còn ăn được cẩu lương, thấy một màn này thiếu chút nữa mắng má nó.

Đúng là hắn ta muốn đám trẻ này quý trọng tình đồng bạn, nhưng cũng không phải để cho các ngươi nhanh chóng biến thành đạo lữ!

Hoàng Chiêu Nguyệt bị Bạch Xuy Tuyết ôm, mặt đỏ đến tận mang tai, tầm mắt liếc loạn, đụng vào ánh mắt kinh ngạc của tu sĩ Nhân tộc.

Bây giờ nàng chỉ muốn nói một câu với tu sĩ Nhân tộc: “Bà mai, nghe ta nói, cảm ơn ngài, bởi vì có ngài, bốn mùa ấm áp.”

Trời ơi, bà mai như vậy thật sự khó tìm!

Tu sĩ Nhân tộc bị Hoàng Chiêu Nguyệt nhìn đến mức nóng bỏng không nhịn được giật mình, sau khi cánh tay được điều trị xong thì nhanh chóng chuồn đi.

Bạch Xuy Tuyết ôm nàng một lúc lâu, sau khi khắc chế xong tâm trạng, giọng nói hơi có vẻ khàn khàn vang lên bên tai nàng: “Tiểu Chiêu, chúng ta sẽ không tách ra.”

Ý thức được Bạch Xuy Tuyết đang nói đến chuyện đồng bạn đã mất trước kia của tu sĩ Nhân tộc, trong nháy mắt Hoàng Chiêu Nguyệt giống như một quả bóng xì hơi, nàng gật đầu đồng ý: “Đó là tất nhiên, chúng ta không chia xa. Còn có mọi người, đều sẽ ở cạnh nhau.”

“Ta không nói đến những người khác.” Bạch Xuy Tuyết nói: “Chỉ nói chúng ta, Tiểu Chiêu, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau.”

Hoàng Chiêu Nguyệt: “…”

Hoàng Chiêu Nguyệt: !

Đây chính là tán tỉnh đi?

Nhất định là như vậy!

Hoàng Chiêu Nguyệt bị câu này làm cho không tìm ra nam bắc, lập tức lên tiếng đáp lại: “Ngươi nói đúng.”

Bạch Xuy Tuyết ở phía sau lưng nàng cười một tiếng.

Những người khác vô cùng ăn ý đều tự làm chuyện của mình, sau đó len lén nhìn về phía bên này.

Kỷ Phù cảm giác tay của mình không phải là tay nữa, là cái đang ghi chép một chuyện tình yêu đẹp giữa thời chiến loạn.

Bạch Xuy Tuyết ôm nàng một lát, sau đó buông tay ra, cần cổ trắng như tuyết và lỗ tai của hắn đều đã đỏ ứng.

Mặt của Hoàng Chiêu Nguyệt cũng đỏ, nàng ngồi trên ghế, hai tay chống mặt, thật muốn vùi mặt vào chỗ nào đó.

Trong mắt Bạch Xuy Tuyết tràn đầy ý cười, nhìn nàng chằm chằm, cười nói: “Tiểu Chiêu, không bằng, ta cũng cho ngươi ôm lại?”

*

Cuối cùng Hoàng Chiêu Nguyệt vẫn nghĩ đến phẩm hạnh trả lễ của đồng bạn mình, vẫn là tiến đến ôm lại.

Cho Bạch Xuy Tuyết một cái ôm thật to.

Bạch Xuy Tuyết cười cong mắt, mặc cho nàng ôm.

Hoa Hoa không nhịn được, hâm mộ nói: “Ta cũng muốn ôm.”

Kỷ Phù gác bút, giang hai tay về phía hắn ta: “Nào nào nào, Tiểu Hoa Hoa, tỷ cho ngươi.”

Hoa Hoa bị dọa nhanh chóng lui về phía sau mấy bước.

Nhiều người ở đây, Hoàng Chiêu Nguyệt ôm xong thì lập tức thả tay ra, ho khan hai tiếng, rồi trở về ghế nằm xuống. Nàng từ trong nhẫn trữ vật lấy tiểu thuyết ra đắp trên mặt mình, độ cong nơi khóe miệng không thể nào hạ xuống được.

Bây giờ nàng có thể nắm chắc tám phần!

Tiểu Xuy chính là thích nàng!

Cảm ơn, cảm ơn, thật sự cảm ơn tiền bối bà mai!

Nơi này đều là lộ thiên, quá nhiều người, Hoàng Chiêu Nguyệt cũng không tiện hỏi rõ ràng, chỉ có thể dùng tiểu thuyết che lại mặt bình phục tâm trạng.

Bạch Xuy Tuyết buồn cười nhìn nàng.

Hắn nhớ được, lúc đầu Tiểu Chiêu lấy tiểu thuyết ra, bộ dạng rất có kinh nghiệm theo đuổi người khác.

Thực tế ôm một cái đã xấu hổ rồi.

Kỷ Phù là một tay viết tiểu thuyết ngôn tình thâm niên, trong tay nắm bút, đột nhiên có một loại cảm giác thất vọng buồn bã.

Tại sao lại để cho nàng ấy gặp hai người ngây thơ dễ đỏ mặt như thế này, nếu cái này đặt vào trong tiểu thuyết, đều đã nước chảy thành sông làm những chuyện nên làm, trẻ con cũng sắp có rồi!

Cả người Kỷ Phù ngột ngạt khó chịu, nàng ấy lấy kính Linh thông ra, thừa dịp còn đang nghỉ ngơi, nhanh chóng đánh ra tên của bộ tiểu thuyết mới—

Nàng ấy cầm kính Linh thông, dùng thần niệm nhanh chóng viết nội dung.

Ở mảng Ảo tưởng thiên địa của kính Linh thông, Vân Phù là một tác giả viết ngôn tình nổi tiếng nhất. Ngòi bút của nàng ấy miêu tả rất chân thật, tình yêu kịch tính rất được mọi người yêu thích.

Lúc này lại đột nhiên chuyển hình với về đề tài tình yêu thuần khiết, vô số người hâm mộ ôm thái độ nghi ngờ thử đọc một chút.

Một hơi đọc xong ba chương, chỉ cảm thấy thật hay, các nàng còn có thể đọc thêm trăm chương nữa.

Dưới tình huống Hoàng Chiêu Nguyệt và Bạch Xuy Tuyết không biết, hậu viện hội của những người hâm mộ cá chép đỏ và cá chép đen đã nhanh chóng lớn mạnh.

*

Tiểu đội trừ ma sáu người ở biên giới cố gắng trừ ma, nhiều lần an toàn lui thần. Từng ngày trôi qua, trở thành thần trong đông đảo tiểu đội trừ ma.

Lúc trong lòng mọi người cảm thấy lo lắng, liếc nhìn bọn họ, hoặc là nơi đóng quân chưa từng thay đổi kia, cũng sẽ cảm thấy vô cùng yên tâm.

Tháng sáu hoàn toàn đi qua.

Đầu tháng bảy.

Cuộc chiến biên giới Nhạn thành kéo dài đến khi Bảng Xếp Hạng Thiên Địa phát khen thưởng của tháng thứ bảy vẫn chưa dừng lại.

Thời tiết tháng bảy ngày càng nóng.

Chạng vạng tối, tiểu đội trừ ma sáu người tạm biệt với các tu sĩ khác, lại đến nơi bọn họ quen thuộc trong bốn ngày nay.

Tất cả mọi người đều nằm xuống ghế nằm, bưng dưa hấu chuyển từ Nhạn thành ra ăn.

Hôm nay đến lượt Hoa Hoa kể chuyện.

Hắn ta chọn đến chọn lui, cảm thấy rất nhiều thể loại đều đã kể rồi, vì vậy chọn một câu ngược luyến có tên là…

Hắn ta bắt đầu trầm bổng kể chuyện, vừa kể vừa biểu diễn động tác.

Đúng vào lúc này, Bảng Xếp Hạng Thiên Địa màu vàng xán lạn treo trên chân trời đột nhiên sáng rực, giọng nói ầm ầm vang khắp Vân giới: “Vị trí thứ năm, Phó Nghiêu chết. Thiêu kiêu Kỷ Phù hạng dưới lên!”

Nói xong câu này, từng luồng hào quang mang theo phần thưởng chui vào trong lòng bàn tay của năm người trên bảng.

Mọi người đều giấu diếm thân phận của mình, giờ phút này vô cùng ăn ý nằm nghiêng người cầm chặt ban thưởng trong tay.

Hoa Hoa còn đang chìm đắm trong không khí trầm thấp của câu chuyện ngược luyến, ngay cả giọng nói của Bảng Xếp Hạng Thiên Địa cũng bị hắn ta tự động coi thường.

Câu chuyện này quá ngược, hắn vừa kể vừa biểu diễn, kể đến một nửa, giọng nói nghẹn ngào, nước mắt chảy xuống không ngừng.

Hắn ta ngẩng đầu lên từ bên trong tiểu thuyết, nhìn năm người phía trước không chỉ thờ ơ còn đồng loạt làm như không nghe thấy câu chuyện này, tố cáo nói: “Các ngươi thật sự quá vô tình! Một câu chuyện cảm động như vậy hu hu hu!”

Năm người cứng nhắc thân thể, nắm chặt khen thưởng trong tay: “…”

Bình Luận (0)
Comment