Mục tiêu của Ma tu Thiên Nhân cảnh rất rõ ràng, gần như là muốn nhanh chóng ra tay với Bạch Xuy Tuyết.
Trên chiến trường biến hóa vô cùng,
Vốn dĩ đã không có người nào có thể đuổi kịp được tốc độ của Ma tu Thiên Nhân cảnh, càng sẽ không có người nào nhìn chằm chằm bảo vệ một tiểu đội trừ ma nho nhỏ.
Hoàng Chiêu Nguyệt thấy rõ phương hướng của Ma tu Thiên Nhân cảnh kia, đôi mắt hơi trợn tròn, nàng lập tức phát động phù Định vị cấp chín, trong một giây truyền tống đến bên cạnh Bạch Xuy Tuyết.
Lúc Ma tu Thiên Nhân cảnh xuất thủ, Hoàng Chiêu Nguyệt vội vàng thúc giục Thận châu đang phát ra ánh sáng kia.
Lực lượng hôm nay của Thận châu, còn không có cách nào kéo tu sĩ Thiên Nhân cảnh vào bên trong Thận cảnh, nhưng có thể mê hoặc gã trong giây phút ngắn ngủi, làm chậm chút thời gian.
Hoàng Chiêu Nguyệt ôm lấy Bạch Xuy Tuyết muốn chạy trốn.
Chẳng qua nàng không ngờ đến thời gian ngăn cản của Thận châu lại ngắn như vậy, ước chừng mê hoặc khoảng hai hơi thở. Mặc dù tu sĩ Thiên Nhân cảnh của Yêu tộc đuổi kịp, nhưng Ma tu kia cũng đã giơ trường đao màu đen lên, chém xuống về phía Bạch Xuy Tuyết.
Ở bên cạnh Linh Tu cũng không tránh, giơ Thanh Sơn thuẫn lên, trực tiếp ngăn trước mặt bọn họ.
Lúc ngàn cây treo sợi tóc, Thời Việt vọt đến giống như đại bác, trong tay hắn ta đã có thêm một trường đao màu đen, trên lưỡi đao còn lóe lên ánh sáng ám sắc rực rỡ. Hắn ta đứng trước mặt Bạch Xuy Tuyết, hung hăng bổ ra một đao, một con hắc long to lớn gầm thét bay về phía trước.
Con ngươi của Ma tu Thiên Nhân cảnh hơi sáng lên, sau khi bổ xuống một đao cũng nhanh chóng thu hồi động tác, chẳng qua đao bổ ra vẫn chém ngang tiểu hắc long đang gầm thét kia.
Lúc này Yêu tu Thiên Nhân cảnh đã đuổi theo kịp, triền đấu một chỗ với gã, ánh sáng vạn thiên. So đấu giữa Thiên Nhân cảnh, nói là núi lở đất mòn cũng không quá đáng.
Hoàng Chiêu Nguyệt mới vừa chuẩn bị uống đan dược liều mạng với gã, đột nhiên Ma tu Thiên Nhân cảnh thu thế công, làm cho sáu người trong tiểu đội trừ ma muốn bi hùng liều mạng một trận đồng loạt ngẩn ra.
Linh Tu thu hồi động tác sắp dùng Thanh diễm đao cắt tay lấy máu của mình, Kỷ Phù yên lặng thu hội đan dược bát phẩm sắp nuốt vào miệng, Thời Việt nghi ngờ nâng trường đao, sau đó từ từ để xuống, mũi đao đặt xuống đất.
Bạch Xuy Tuyết cũng sắp cầm Cổ Phù bút vẽ phù triện cấp tám vượt cấp, Ma tu Thiên Nhân cảnh thu thế, hắn cũng giải tán pháp quyết, lặng lẽ tản đi kim ấn.
Tiểu Chiêu kiếm của Hoàng Chiêu Nguyệt đã đỏ thẫm như máu, sắp biến thành một đoàn lửa đỏ. Tay nàng động một cái, thân kiếm của Tiểu Chiêu kiếm chậm rãi rút mất màu đỏ đi.
Hoa Hoa còn chưa kịp mở lồng bảo vệ, Ma tu Thiên Nhân cảnh kia đã rời đi, hắn ta cố gắng miễn cưỡng bao phủ thuật trị liệu cao cấp trên người mỗi người, sau đó lập tức đặt mông ngồi dưới đất, thở hổn hển từng ngụm.
“Má nó! Chờ Hoa Hoa ta tu hành đến Thiên Nhân cảnh, phải đè tên Ma tu kia ra đánh!”
Hắn ta mới vừa nói xong, đám Ma tu tấn công hung mãnh mới vừa rồi, đột nhiên rút quân có thứ tự, lại lui trở về dưới rãnh.
Ngay cả Ma vật cấp thấp cũng lui không còn một mống.
Bên trong phòng tuyến Yêu tu và Nhân tu đều bối rối, đồng loạt nhìn nhau, trong nháy mắt nhảy cẫng hoan hô.
Biên giới giống như đánh thắng trận, các tu sĩ mở miệng chính là một chuỗi lời hỏi thăm mười tám đời tổ tông của đám Ma tu dưới khe kia.
Trên không trung Ma tu cũng không tiếp tục dây dưa với Yêu tu Thiên Nhân cảnh nữa. Sau khi thân ảnh tạm dừng một chút, nhanh chóng trở về dưới rãnh.
Bên trong phòng tuyến, phần lớn tu sĩ đều xem không hiểu tác phong làm việc của các đại lão, chỉ cảm thấy đại lão mấy phe rất lợi hại, tu sĩ Thiên Nhân cảnh của Ma tộc bị đánh cho bỏ chạy, nhất thời ý chí chiến đấu với Ma tu ngày càng dương cao, vô cùng hưng phấn.
Tiểu đội trừ ma sáu người đứng tại chỗ, lần này sống sót sau tai nạn, trên người mỗi người đều là máu, trên mặt đều là mồ hôi.
Linh Tu đặt Thanh Sơn thuẫn ở trước người, lần đầu tiên không chút hình tượng nằm xuống đất, cả người Kỷ Phù thì nằm trên Phục ma cầm, không muốn động đậy chút nào.
Hoa Hoa là một Trị Liệu sư yếu ớt nhất của tiểu đội, đã sớm giang tay giang chân nằm xuống rồi.
Thời Việt còn đứng ở đó, hắn ta quay đầu muốn hỏi ca ca có sao không, yên lặng nhìn một cái, lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt, làm một đệ đệ tốt không được quầy rầy tình yêu của ca ca.
Mới vừa rồi Hoàng Chiêu Nguyệt ôm lấy Bạch Xuy Tuyết, cũng không buông tay nữa.
nàng cúi đầu cọ mặt nạ dính máu lên quần áo của hắn, Bạch Xuy Tuyết mặc cho nàng cọ.
Đột nhiên Hoàng Chiêu Nguyệt có chút khổ sở, nàng nói: “Ta trở về rồi. Nếu như không có phù Định vị, ta sẽ không đi nữa.”
Bạch Xuy Tuyết cười nói: “Ta biết.”
Hoàng Chiêu Nguyệt hít mũi một cái: “Ngươi biết? Sao ngươi biết ta có phù định vị?”
“Ta không biết Tiểu Chiêu có phù định vị, nhưng ta biết Tiểu Chiêu sẽ trở về.” Bạch Xuy Tuyết dùng lòng bàn tay sạch sẽ sờ tóc của nàng: “Tiểu Chiêu sẽ không đi.”
“Tiểu Chiêu sẽ không rời khỏi ta.”
Đột nhiên Hoàng Chiêu Nguyệt cảm thấy càng khó chịu hơn.
Đây là lần đầu tiên nàng chân thật nhận ra vận may của Bạch Xuy Tuyết đưa đến nguy hiểm lớn như thế nào với hắn.
Cho dù trong thời gian ngắn như vậy.
Có thể tưởng tượng lúc trước ở Huyễn sơn, không có nàng ở bên cạnh, nhất định còn nguy hiểm gấp mấy lần tình huống mà hắn kể cho nàng.
Nàng thật muốn biến người trước mắt thành đồ trang sức cột lên người mình, đi đến chỗ nào cũng mang theo, đỡ cho hắn luôn phải gặp những chuyện nguy hiểm.
Hoàng Chiêu Nguyệt cọ một cái, cọ toàn bộ nước mắt và máu lên người hắn.
Bạch Xuy Tuyết bất đắc dĩ nói: “Tiểu Chiêu, ta không sao. Thật đó, có ngươi ở đây, ta không có việc gì.”
“Còn nữa, cảm ơn mọi người.” Bạch Xuy Tuyết nói với những người đang nằm vật xuống đất.
Trên đất ba người cố gắng nâng tay hơi vẫy một cái, sau đó lại đặt xuống nghỉ ngơi.
Cuối cùng, lúc đến giờ thay nhau đổi ban canh phòng, Hoàng Chiêu Nguyệt, Bạch Xuy Tuyết, cùng với Thời Việt chia nhau ra cõng ba người đang nằm vật dưới đất về nói đóng quân.
Mọi người cũng lười rửa sạch vết máu trên trên người, trực tiếp ngủ mất.
Hoàng Chiêu Nguyệt cho mọi người một thuật Thanh tẩy, rửa sạch sẽ vết máu.
Mọi người nằm trên ghế nằm chìm vào giấc ngủ.
Hoàng Chiêu Nguyệt ngửa đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao sáng, ánh trăng như một tấm lụa mỏng bao phủ xuống. Đây là nàng ở biên giới Nhạn thành, lần đầu tiên thấy ánh trăng yên tĩnh như vậy.
Xa xa không còn chiến hỏa bay tán loạn, cũng không có tiếng khóc lóc chém giết, tất cả đều thuộc về hòa bình và yên tĩnh.
Hình như trận chiến Ma tộc tập kích kéo dài nhiều ngày kết thúc rồi.
Không biết vì sao bắt đầu, cũng không biết vì sao kết thúc.
Nhưng đây chỉ là một trận Ma tộc công kích ở Nhạn thành, Vân giới đã có rất nhiều trận Ma tộc công kích toàn diện xảy ra.
Đây gần như là lần đầu tiên đám người bọn họ gặp được trận công kích Ma tộc quy mô lớn như vậy, thấy được vô số máu tươi và nước mắt.
Hoàng Chiêu Nguyệt nghĩ đến lời lúc trước của tu sĩ Nhân tộc kia.
Phải quý trọng đồng bạn bên cạnh, nếu không không biết lúc nào sẽ không gặp được nữa.
Đám đồng bạn này đều là người rất tốt.
Nàng rất thích bọn họ!
Tất nhiên, nàng thích Tiểu Xuy nhất!
Giống với loại nguy hiểm như hôm nay, ngày sau không biết có còn nữa hay không. Nàng còn trẻ như vậy, còn chưa có đạo lữ nữa đó!