[Dịch] Ta Chỉ Muốn Yên Tĩnh Làm Cá Mặn

Chương 154 - Chuong 154

Đôi mắt hạnh của Hoàng Chiêu Nguyệt sáng lên, nàng quay đầu nhìn về phía Bạch Xuy Tuyết cũng đang nhìn bầu trời đêm.

Nàng nhấp đôi môi đỏ tươi, âm thầm cổ vũ cho mình. Không bằng thừa dịp đêm nay trăng đẹp yên tĩnh, nhanh chóng bắt người ta làm đạo lữ cho mình!

Không nên do dự, do dự thì sẽ bại trận!

Hoàng Chiêu Nguyệt siết chặt hai bàn tay, sau khi cổ vũ cho mình, lòng bàn tay đè lên ghế nằm lạnh, vươn người ra, từ từ nghiêng về phía bên kia của Bạch Xuy Tuyết.

Chờ sau khi nàng lại gần, lại thấy Bạch Xuy Tuyết nhắm hai mắt lại, lông mi thật dài tạo thành một bóng râm dưới mắt.

Trong nháy mắt dũng cảm vất vả tích góp mới vừa rồi của nàng biến mất, Tiểu Xuy mệt muốn ngủ rồi, không bằng ngày khác lại hỏi đi.

Nàng đang muốn lui về phía sau.

Một giây sau, đột nhiên tay bị nắm lấy, Bạch Xuy Tuyết mở cặp mắt xinh đẹp sáng ngời kia, cười khẽ một tiếng: “Bắt được một con cá nhỏ rồi.”

Hoàng Chiêu Nguyệt: “!”

Đây nhất định là tán tỉnh!

Hoàng Chiêu Nguyệt cảm giác mình luôn là người bị câu đi, hơn nữa nàng cảm thấy giờ phút này nếu nàng giãy giụa bàn tay bị hắn nắm, thì sẽ làm cho người câu có được cảm giác vui sướng khi câu được cá.

Hừ! Nàng quyết định từ bị động biến thành chủ động.

Vì vậy Hoàng Chiêu Nguyệt thuận thế chống tay chui vào trong lòng của hắn.

Bạch Xuy Tuyết sợ nàng té xuống, hai tay vững vàng ôm nàng vào trong lòng.

Hoàng Chiêu Nguyệt tiến lên bên tai hắn, cho mình thêm can đảm, nhỏ giọng dành quyền chủ động: “Có phải ngươi thích ta không?”

Bạch Xuy Tuyết cũng cười nhỏ giọng nói: “Ừ thích.”

Hoàng Chiêu Nguyệt: !

Đơn giản như vậy?

Nàng vui vẻ, tiếp tục thừa thắng xông lên: “Vậy ngươi có muốn làm đạo lữ của ta không?”

“Muốn.” Bạch Xuy Tuyết quay đầu lại, nhìn vào mắt nàng nói: “Ta muốn làm đạo lữ của Tiểu Chiêu.”

Đôi mắt ôn nhu sáng lạn kia toàn là bóng dáng của mình, Hoàng Chiêu Nguyệt cảm thấy mình bị cái gì đó đánh trúng, trong lúc nhất thời càng dùng sức ôm chặt người hơn.

Hoàng Chiêu Nguyệt thật sự vui vẻ.

Bạch Xuy Tuyết xoa tóc nàng, sau đó lột mặt nạ của mình xuống, cũng giải trừ thuật dịch dung đặc biệt trên mặt mình đi.

Cho nên lúc Hoàng Chiêu Nguyệt giương mắt lên, thấy chính là một mỹ thiếu niên da trắng như tuyết, ngũ quan tinh tế như được thượng đế điêu khắc.

Là bản trưởng thành của Tuyết đoàn tử lúc trước.

Tóc đen như gỗ mun, môi đỏ như hoa hồng, da trắng như tuyết.

Chính là một vương tử Bạch Tuyết.

Hoàng Chiêu Nguyệt thật sự không dám vươn tay ra sờ mặt hắn, rất sợ sờ ra dấu vết, nàng thở dài nói: “Thật sự là vương tử Bạch Tuyết nha!”

Bạch Xuy Tuyết nhớ đến câu chuyện kia của nàng, cười hỏi: “Công chúa của Ngư Ngư quốc?”

Hoàng Chiêu Nguyệt hừ một tiếng: “Không sai, ta bây giờ chính là công chúa Ngư Ngư quốc ôm được vương tử Bạch Tuyết của mình!”

Nàng cũng tháo mặt nạ của mình ra.

Dùng ngón tay ấn một chỗ lên mặt, thuật dịch dung đã được giải trừ.

Lúc trước hai người nhìn nhau đều thấy đối phương qua thuật dịch dung, lúc này đối mặt, đột nhiên đều cười lên.

Hoàng Chiêu Nguyệt dán vào nói nhỏ bên tai hắn: “Chao ôi, ta đã nói với sư tôn, ngày sau sẽ mang một đạo lữ trở về, như vậy Vô Tình phong của chúng ta sẽ đổi thành Nhân Duyên phong. Ta thật sự có thể mang về rồi!”

“Ừ.” Bạch Xuy Tuyết vừa cười, vừa học theo dáng vẻ của nàng, cũng quay đầu lại tò mò hỏi nhỏ bên tai của nàng: “Cho nên lúc trước Tiểu Chiêu nói ở trong tông môn bị người ta bắt nạ cướp bảo vật, là lừa ta?”

“À chuyện này…” Hoàng Chiêu Nguyệt không nghĩ tới còn có chuyện tính sổ sau này, trực tiếp thẳng thắn nói: “Đó không phải là ta muốn đi cùng với Tiểu Xuy sao! Để cho ngươi đáng thương ta một chút!”

Bạch Xuy Tuyết phát ra một tiếng cười trầm thấp: “Là lừa gạt ta thì tốt. Tiểu Chiêu tốt như vậy, theo lý nên sống vui vẻ hạnh phúc.”

Hoàng Chiêu Nguyệt đang muốn hỏi thử có phải hắn cũng lừa mình không, nhưng nghĩ đến những hiểm cảnh mà Tiểu Xuy gặp phải trên đường đi, yên lặng ngậm miệng.

Hai người rất sợ đánh thức đồng bạn xung quanh, đều kề tai nói nhỏ với nhau, giọng nói rất nhỏ, thỉnh thoảng xung quanh còn vang lên tiếng ếch kêu, cũng che lại một phần tiếng nói của hai người.

Ở tại chỗ Thời Việt là người duy nhất có thể chất siêu cường không chìm vào giấc ngủ, đang len lén dựng lỗ tai, hơi lại gần vào ghế nằm của Bạch Xuy Tuyết, nghe động tĩnh của hai người.

A! Rốt cuộc ca ca cũng tha Tiểu Chiêu về ổ rồng rồi, giấu như giấu đồ lấp lánh rồi!

Thời Việt vui vẻ, vui vẻ đến mức cảm thấy mình là mười sáu tuổi hay hai mươi mốt tuổi cũng không phải là vấn đề.

Gần đây hắn ta nghe quá nhiều tiểu thuyết, bên trong có rất nhiều chuyện kỳ lạ xảy ra, giống như đoạt xác sống lại gì đó, đều là mấy cái cơ bản.

Trong đầu Thời Việt hơi sắp xếp lại quá trình. Lý trí nói cho hắn ta, hắn ta chính là một người hai mươi mốt tuổi. Nhưng tình cảm lại nói cho hắn ta biết, hắn ta chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi mà thôi!

Vì vậy Thời Việt tổng kết kinh nghiệm nghe tiểu thuyết của mình, nghi ngờ nghiêm trọng mình mười sáu tuổi đoạt xá của một thân thể hai mươi mốt tuổi sau đó sống lại!

Một khi đón nhận suy nghĩ này, Thời Việt thản nhiên tiếp tục làm một thiếu niên mười sáu tuổi, hơn nữa còn có một ca ca ruột rất tốt với hắn ta!

Thời Việt cảm thấy rất hạnh phúc, nháy mắt một cái, sau đó đắp kín mềm, hài lòng chìm vào giấc ngủ.

Một chỗ bên trong Nhạn thành, tu sĩ khôi giáp màu đỏ và một ít tiểu đội trừ ma vẫn bảo vệ chỗ này, lo lắng Ma tộc lại đột nhiên kéo nhau trở lại.

Ánh trăng dịu dàng bao phủ xuống, mọi người nghe tiếng ếch kêu sau lưng, chỉ cảm thấy nhiều ngày như vậy đây là lần đầu tiên yên tĩnh như thế.

Dưới rãnh sâu hoắm phía trước, có các loại con đường mòn trải rộng.

Ma tu Thiên Nhân cảnh mặc áo choàng màu đen, trước mặt là một đám Ma tu cao cấp quỳ dưới đất. Gã chơi đùa chiến nhẫn long văn trong tay, lạnh nhạt nói: “Lui ra đi, kiểm tra số người, trở về Ma thành.”

“Vâng.” Tướng lĩnh cầm đầu nói: “Chủ tử, chúng ta không cần mang tiểu điện hạ về sao?”

“Không cần.” Ma tu Thiên Nhân cảnh nói: “Lần này đến chính là xác nhận tình huống của nó ở Nhạn thành, vốn là muốn đón nó trở về, lại không ngờ đến nó có thể trà trộn vào nội bộ Nhân tộc.”

“Nếu bệ hạ đã để cho nó đi ra ngoài, các ngươi cũng không cần hành động thiếu suy nghĩ, chỉ cần đợi tin tức tốt mà thôi.” Ma tu Thiên Nhân cảnh không nhịn được cười nói: “Dù sao thằng nhóc con kia cũng dám ra tay với ông ngoại của mình, cây đao mà nó sử dụng kia là ta giúp nó làm ra.”

Tướng lĩnh cầm đầu khuyên nhủ: “Chủ tử đừng để trong lòng, tiểu điện hạ như vậy nhất định là muốn lấy được sự tín nhiệm của Nhân tộc, cướp đi tính mạng của tu sĩ Nhân tộc trên Bảng Xếp Hạng Thiên Địa.”

“Tất nhiên ta biết chuyện này.” Ma tu Thiên Nhân cảnh hừ một tiếng: “Ta đã sớm không vừa mắt bộ dạng không quả quyết của nhóc con kia, hôm nay như vậy, mới được xem là hậu bối tốt của Ma tộc chúng ta.”

Dưới đáy rãnh các tướng lĩnh lập tức phụ họa theo.

Cuối cùng Ma tu Thiên Nhân cảnh vẫy tay để bọn họ lui ra, một mình gã thì đi tới một con đường mòn đen tối, bóng tối dần dần nuốt chửng bóng người của gã.

Ma tu lại nhớ đến đứa trẻ có nửa huyết mạch Ma vương kia, cũng không biết Ma long sinh với người nào, nếu để cho gã sớm biết, nhất định đã sớm trừ rồi!

Phó Nghiêu cũng chỉ là nghĩa tử của Ma long, hoàn toàn không có cách nào tạo thành bất kỳ uy hiếp cho Thời Việt được.

Nhưng đứa bé kia, lại có thể uy hiếp được địa vị kế thừa ngôi vị Ma vương trong tương lai của Thời Việt.

Chẳng qua hôm nay nhìn thấy Thời Việt hành động như này, nhất định có thể lấy được tín nhiệm của đứa bé kia.

Ma tu biết Thời Việt biết phân nặng nhẹ, rất yên tâm, đứa bé kia, sớm muộn cũng sẽ bị Thời Việt tự tay giết chết!

Bình Luận (0)
Comment