Nàng rũ mi mắt, dưới hàng lông mi, đôi mắt hạnh trắng đen rõ ràng lưu chuyển một vòng, trên mặt dần nở nụ cười thật tươi: “Bây giờ ta và Tiểu Xuy đều ở Học phủ Thánh địa do sư tôn sáng lập, sư tôn nhất định có thể bảo vệ tốt hai tiểu bối chúng ta!”
Hoàng Chiêu Nguyệt nói rất có lý có chứng.
Minh Lê: ?
Y liếc nhìn đứa trẻ mình nuôi lớn mười tám năm, giơ tay nhéo bím tóc sau đầu của nàng: “Trái lại bây giờ vẫn học ỷ lại vào sư tôn?”
“Ngươi đây được gọi là….” Minh Lê uống một ngụm nước trái cây, mùi vị cũng không tệ, suy nghĩ một chút, lại nói tiếp: “Có chuyện kêu sư tôn, không có chuyện kêu Tiểu Xuy?”
Hoàng Chiêu Nguyệt: “…”
Đây được gọi Chung Vô Diệm Hạ Nghênh Xuân?
Có chuyện thì Chung Vô Diệm không có chuyện thì Hạ Nghênh Xuân. Một câu nói về bản tính đàn ông, Chung Vô Diệm xấu xí nhưng có tài, Hạ Nghênh Xuân xinh đẹp nhưng bất tài. Hai người đều hầu một chồng. Ý nói người không chung thủy có ba bốn lựa chọn.
Nàng che mặt cười ha ha, cúi đầu vai run kịch liệt.
Minh Lê: ?!
Đáng ghét, quả nhiên bị y nói trúng rồi!
Hoàng Chiêu Nguyệt cười đủ rồi, trong đôi mắt có chút nước mắt, nàng cố gắng không cười nữa, nghiêm túc nói: “Không có không có, ta có chuyện hay không có chuyện cũng sẽ tìm sư tôn!”
Minh Lê: À!
Y đã nhìn được rõ ràng, Tiểu Chiêu Ngư là bảo vệ con heo kia!
Minh Lê biến tức giận thành động lực ăn uống, lại uống thêm hai ngụm nước trái cây, ăn hết thịt bò khô trong khay, sau đó mới chậm rãi nói: “Thằng nhóc kia còn không biết Tiểu Chiêu Ngư là tu sĩ trên Bảng Xếp Hạng Thiên Địa đi?”
Hoàng Chiêu Nguyệt gật đầu.
Khóe miệng Minh Lê hơi cong, có chút tò mò hỏi: “Sao Tiểu Chiêu Ngư không nói cho hắn biết? Là lo lắng hắn bị áp lực? Cũng đúng dù sao Tiểu Chiêu Ngư của chúng ta lợi hại như vậy? Đệ nhất Bảng Xếp Hạng Thiên Địa nha!”
“Đúng là có chút lo lắng.” Hoàng Chiêu Nguyệt chống mặt, nói với Minh Lê như thầy như cha: “Chủ yếu là Tiểu Xuy muốn lên Bảng Xếp Hạng Thiên Địa, cho nên ta muốn chờ hắn, sau đó lại nói cho hắn.”
Minh Lê thiếu chút nữa phun ngụm nước trái cây ra ngoài.
Y ho khan mấy tiếng: “Đây là thằng nhóc kia nói với ngươi?”
“Đúng vậy.” Hoàng Chiêu Nguyệt cũng dùng tay còn lại chống mặt, hai tay nâng mặt mình: “Là thật sự rất muốn trở nên mạnh mẽ, cũng muốn có tên trên Bảng Xếp Hạng Thiên Địa. Sư tôn ngài không biết từ sau khi Bảng Xếp Hạng Thiên Địa xuất hiện, các tu sĩ Vân giới đều thích nói mình là ai trên Bảng Xếp Hạng Thiên Địa, trước kia Tiểu Xuy thiếu chút nữa ngụy trang thành tu sĩ Bảng Xếp Hạng Thiên Địa, chính là người tên là Bạch Xuy Tuyết đó.”
Trước đây không lâu lúc chúng ta uống rượu nói đùa, mỗi một người đều la hét mình là người trên Bảng Xếp Hạng Thiên Địa, hắn còn nói mình là Thời Việt nữa.”
“Thật đó!” Hoàng Chiêu Nguyệt chắc chắn: “Cả Ma tu trên Bảng Xếp Hạng Thiên Địa cũng muốn giả trang, Tiểu Xuy thật sự rất muốn có tên trên Bảng Xếp Hạng Thiên Địa!”
Giả thành Bạch Xuy Tuyết?
Minh Lê dùng sức mím môi, thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Y che miệng mình, khắc chế không để lộ tiếng cười.
“Có đạo lý…” Minh Lê che miệng ho khan mấy tiếng: “Xem ra đúng là thằng nhóc kia rất muốn lên Bảng Xếp Hạng Thiên Địa. Tiểu Chiêu Ngư của chúng ta trưởng thành rồi, cũng biết suy nghĩ nhiều như vậy cho đối phương, không tệ không tệ!”
Minh Lê miễn cưỡng khống chế vẻ mặt của mình, đột nhiên bắt đầu thành khẩn nói: “Lúc này bên trong học phủ có không ít tiên sinh Phù tu lợi hại, nhất định có thể dạy dỗ hắn thật tốt. Tu vi của thằng nhóc đó thấp hơn ngươi, Tiểu Chiêu Ngư ngươi phải đốc thúc hắn tu luyện thật tốt—“
Tiếp đó y nháy mắt mấy cái nói: “Sư tôn ở chỗ này trước tiên chúc các người sớm ngày cùng nhau lên Bảng Xếp Hạng Thiên Địa!”
“Vâng!” Hoàng Chiêu Nguyệt vui vẻ ra mặt: “Cảm ơn sư tôn!”
Sau đó Hoàng Chiêu Nguyệt vui vẻ rời đi, Minh Lê không có rút thuật ngăn cách, trực tiếp mở miệng cười to, giống như muốn thả toàn bộ tiếng cười nãy giờ đèn nén ra ngoài.
Y cười chảy cả nước mắt.
Dáng vẻ thành thật lo lắng cho đối phương của hai đứa bé này, thật sự quá buồn cười!
Minh Lê cười đau cả bụng, y ngồi thẳng người, liếc nhìn hướng rời đi của Hoàng Chiêu Nguyệt, trên mặt lộ ra nụ cười ý vị thâm trường.
Y rất muốn biết, lúc Tiểu Chiêu Ngư và thằng nhóc kia bại lộ thân phận sẽ có vẻ mặt gì.
Khẳng định rất buồn cười!
Hơn nữa dưới tình huống hai bên không biết chuyện, còn sẽ vì đối phương mà đốc thúc tu luyện, thật sự là quá khôi hài.
Có người có thể trị được tính lười biếng của Tiểu Chiêu Ngư, cả người Minh lê đều thoải mái, chuẩn bị yên tĩnh quan sát chiều hướng phát triển của hai người.
Minh Lê: Ăn dưa xem cuộc vui.jpg
Hoàng Chiêu Nguyệt thoải mái đi ra ngoài, trực tiếp xà vào lòng Bạch Xuy Tuyết đang ở ngoài cửa chờ mình.
Bạch Xuy Tuyết đỡ lấy nàng, Hoàng Chiêu Nguyệt vui vẻ nói nhỏ bên tai hắn: “Sư tôn để cho ta đốc thốc ngươi tu luyện thật tốt, còn chúc chúng ta sớm ngày có tên trên Bảng Xếp Hạng Thiên Địa!”
Bạch Xuy Tuyết cười đáp: “Được.”
Hắn cho rằng Minh Lê nói những lời này với Tiểu Chiêu là đang nhắc nhở hắn, giúp đỡ Tiểu Chiêu cùng nhau xuất hiện trên Bảng Xếp Hạng Thiên Địa.
Bạch Xuy Tuyết suy nghĩ một chút, xít lại gần bên tai nàng nói: “Tiểu Chiêu, chúng ta cùng nhau tu luyện xuất hiện trên Bảng Xếp Hạng Thiên Địa được không?”
Hoàng Chiêu Nguyệt: “Được!”
Bốn cái đuôi nhỏ đứng ở một đầu khác của hàng lang, liếc nhìn một màn thiếu nam thiếu nữ ôm nhau.
Kỷ Phù nhanh chóng lấy bút ra viết viết, rồng bay phượng múa trên quyển sổ nhỏ.
Thời Việt thấy ca ca vui vẻ, tròng mắt tràn đầy ý cười.
Sau khi Bạch Xuy Tuyết bình an đi ra ngoài, Linh Tu cũng đã ngồi xếp bằng tại chỗ tu luyện rồi.
Hoa Hoa đang cố gắng xem lại ghi chép chính mình đọc cũng không hiểu, muốn một lần thi qua lần thi lý thuyết của hai ngày sau.
Lúc hai người phía trước dắt tay nhau đến, Kỷ Phù cười trêu chọc: “Tiểu Xuy và Tiểu Chiêu của chúng ta đi gặp trưởng bối về rồi? Căng thẳng không?”
Hoàng Chiêu Nguyệt bị trêu có chút đỏ mặt.
Trái lại Bạch Xuy Tuyết rất thản nhiên: “Có một chút căng thẳng, chẳng qua khá tốt, sư tôn Tiểu Chiêu rất tốt.”
Kỷ Phù vừa nghe được câu này, cũng biết thành rồi!
Tổ đại lão đơn thuần ngây thơ ngọt ngào của nàng ấy, cuối cùng cũng đã được trưởng bối cho phép!
Kỷ Phù vô cùng sung sướng, cả người đều phát ra hơi thở tung tăng. Được xem là người hâm mộ đầu tiên của CP cá chép đỏ đen, nàng ấy vui vẻ giống như mình thoát kiếp độc thân vậy.
Thời Việt lặng lẽ nói: “Chúc mừng ca ca.”
Hai người còn lại bởi vì nói quá mức mờ mịt, một trai thẳng thành thật nghe không hiểu vẫn đang đắm chìm vào tu luyện; một tên ngốc khác còn đang đấu trí đấu dũng với sổ ghi chép của mình, giống như đang giãy giụa ở bờ vực sống chết.
Gọi hai người ngồi trên đất dậy, sáu người cùng nhau trở về chỗ ở, bắt đầu chuẩn bị cho cuộc thi lý thuyết hai ngày sau.
Hai ngày tiếp theo, sáu người đều qua lại giữa tiểu viện và Phù Không lâu, nghe các tiên sinh đủ loại chức nghiệp giảng bài.
Người kiếm tu nhiều nghề khác giống như Hoàng Chiêu Nguyệt và Linh Tu, mắt thường có thể thấy bận rộn hơn người khác rất nhiều.
Một mình Linh Tu kiêm cả ba chức, là người bận rộn nhất trong tất cả mọi người, từ sáng sớm hắn ta đã phải đi ra ngoài, bóng người qua lại giữa Phù Không lâu, lúc trở về còn có tinh thần bổ túc cho Hoa Hoa.
Hoàng Chiêu Nguyệt là một kiếm tu thuần chủng, tuy rằng có kiêm tu Đan đạo, chẳng qua mỗi lần giảng bài đều chỉ có hơn một canh giờ, trước mắt một ngày nàng đi hai lần.
Chẳng qua cho dù như vậy, lúc trở về Hoàng Chiêu Nguyệt cũng giống như một con cá mặn miễn cưỡng nằm trong cái ghế rộng rãi, lấy nhân hạch đào mà Bạch Xuy Tuyết đã giúp nàng bóc ra ăn.