Bạch Xuy Tuyết ở bên cạnh nàng cầm phù bút màu đen rẻ nhất trong chợ mới mua về, đang thuần thục vẽ phù triện, Hoàng Chiêu Nguyệt cắn nhân hạch đào, có chút tò mò: “Tiểu Xuy, phù bút màu vàng kia của ngươi đâu?”
“Cho sư tôn, sư tôn nói phù bút này đặc biệt, ngài ấy muốn nghiên cứu một chút, nhìn thử xem có thể luyện chế phù bút trở nên tốt hơn không.” Bạch Xuy Tuyết vẽ ra nét cuối cùng, lên tiếng đáp lại.
Hoàng Chiêu Nguyệt không nhịn được chật chật hai tiếng.
Tình hữu nghị giữa nam nhân các ngươi phát triển cũng quá nhanh đi!
Đây mới vừa lần đầu tiên gặp, sư tôn nàng cũng đã chủ động luyện chế vũ khí cho Tiểu Xuy.
Trình độ hài lòng đối với Tiểu Xuy. Có thể tưởng tương được.
Vậy mà sự tôn còn có trước mặt nàng giả vờ bắt bẻ!
“Ta cũng vậy!” Hoàng Chiêu Nguyệt cười híp mắt khen Bạch Xuy Tuyết: “Sư tôn cũng cầm kiếm của ta đi, nói muốn luyện chế lại Tiểu Chiêu kiếm. Ta là đồ đệ nhiều năm của ngài ấy mới có đãi ngộ này, Tiểu Xuy mới gặp sư tôn lần đầu tiên, cũng đã giống như ta, sư tôn thật sự rất thích ngươi nha!”
Bạch Xuy Tuyết sửng sốt, ngay sau đó mỉm cười: “Sư tôn đối tốt với ta, đó là bởi vì sư tôn thương Tiểu Chiêu, yêu ai yêu cả đường đi.”
Nghe được mấy chữ yêu ai yêu cả được đi, Hoàng Chiêu Nguyệt có chút ngượng ngùng. Nàng dùng ngón tay chơi đùa đuôi tóc của Bạch Xuy Tuyết, nói: “Tiểu Xuy, ta nghĩ giao thi thể ma giao cho sư tôn, sư tôn nói muốn luyện chế cho sáu người chúng ta.”
“Khẳng định mọi người rất vui vẻ, chỉ là làm phiền sư tôn.” Bạch Xuy Tuyết cầm một cấp lá bùa đã vẽ xong, treo bên hông Hoàng Chiêu Nguyệt.
Hoàng Chiêu Nguyệt nhìn một xấp bùa treo bên hông mình, nàng có chút nghi ngờ: “Tiểu Xuy, không phải ngươi nói phù triện ngươi vẽ, người ngoài rất khó dùng sao? Những phù triện này đều cho ta, có thể lãng phí hay không?”
Bạch Xuy Tuyết hơi đờ người một chút.
Hắn nhớ đến lời nói dối trước kia, nói phù triện cao cấp đều là do bạn tốt tặng cho, cho nên lâu như vậy Hoàng Chiêu Nguyệt cũng không phát hiện phù triện vẫn luôn dùng là do hắn vẽ.
Bạch Xuy Tuyết ho khan một tiếng: “Ta cảm thấy vận may của Tiểu Chiêu tốt như vậy, có thể sử dụng được.”
“Có đạo lý.” Hoàng Chiêu Nguyệt kéo một tấm phù Trừ tà: “Ta thử một chút?”
Nàng truyền chút linh khí vào phù triện, rất nhanh phù ấn đỏ thẫm trên phù triện màu vàng sáng lên.
“Thật sự có thể dùng!” Hoàng Chiêu Nguyệt vừa mừng vừa sợ: “Vậy sau này không phải ta sẽ trở thành một Phù tu vô hình? Chính là loại chỉ cần phụ trách ném phù triện?”
Bạch Xuy Tuyết cũng không nhịn được cười: “Đúng, ta là Phù tu của Tiểu Chiêu.”
“Tiểu Xuy quá giỏi rồi.” Hoàng Chiêu Nguyệt kích động ôm lấy cổ hắn từ phía sau, “Vậy từ nay về sau lúc đánh nhau ta cũng không cần xuất kiếm nữa.”
Bạch Xuy Tuyết thấp giọng cười.
“Được, ta cố gắng tu luyện, vẽ phù triện cao cấp cho Tiểu Chiêu đánh nhau.”
Hai người nhỏ giọng nói chuyện trong sân, Thời Việt yên lặng ngồi dưới cây hoa đào, một mình yên lặng nghiên cứu ghi chép Đao đạo hai ngày nay nghe giảng.
Thương thế trong cơ thể hắn ta đã tốt rồi, chẳng qua làm thế nào cũng không có cách nào gọi ra được trường đao màu đen xuất hiện vào ngày bảo vệ ca ca.
Thời Việt đắm chìm vào trong suy nghĩ sâu xa.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Thời Việt đi đến mở cửa.
Kỷ Phù và Linh Tu dẫn đầu đi vào, phía sau là Hoa Hoa mặt mày ủ dột đi theo.
“Xong rồi, ngày mai phải thi lý thuyết—” Hoa Hoa có chút căng thẳng trước khi thi, đang chuẩn bị bi thảm khóc lóc đôi câu, nhưng lúc liếc mắt nhìn vào sân trực tiếp dừng lại.
Chỉ thấy dưới bậc thang của phòng chính, Hoàng Chiêu Nguyệt ngồi trên ghế, cúi người từ phía sau ôm lấy cổ của Bạch Xuy Tuyết, nghiêng đầu khép mắt lại, giống như đã ngủ say.
Bạch Xuy Tuyết thì hơi mỉm cười, cúi đầu thu dọn đống phù triện màu vàng.
Sau khi thu dọn xong bàn thấp, Bạch Xuy Tuyết vì để cho nàng ngủ thoải mái hơn, nhẹ nhàng vươn hai cánh tay, quay người lại, động tác cẩn thận ôm lấy nàng, để cho nàng nằm trong lòng mình ngủ.
Chờ nàng tự mình tìm một tư thế thoải mái nhất ngủ trong lòng mình, Bạch Xuy Tuyết còn từ trong nhẫn trữ vật lấy một tấm chăn mỏng đắp cho nàng.
Còn hắn thì hơi lùi về phía sau dựa vào ghế, bắt đầu ngửa đầu nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.
Hoa Hoa: “…”
Tại sao lại như vậy! Tại sao lại như vậy!
Ngày mai phải bắt đầu thi lý thuyết rồi, hai học sinh dở Tiểu Chiêu và Tiểu Xuy vẫn còn lười biếng.
Đừng từ bỏ chứ!
Chỉ cần không từ bỏ, học sinh dở bọn họ sẽ có hy vọng còn có mùa xuân!
Hoa Hoa không than thở nữa, thậm chí còn muốn kêu gào, muốn khích lệ, thức tỉnh hai học sinh dở này phấn chấn tinh thần!
Mới vừa rồi đau buồn thi lý thuyết trong nháy mắt biến mất sạch sẽ.
Đột nhiên Hoa Hoa cảm thấy trách nhiệm trên vai mình rất lớn, hắn ta nên vị nhóm học dở bọn họ mở ra một tương lai mùa xuân, làm tấm gương tốt nhất cho Tiểu Xuy và Tiểu Chiêu.
Vì vậy hắn ta quay đầu nhìn Linh Tu, giống như tinh thần dứt khoát ra trận chiến đấu: “Tu huynh, chúng ta tiếp tục học đi!”
Linh Tu mới vừa rồi còn nhìn thấy Hoa Hoa liều sống liều chết không muốn học nữa: ?
Yêu tu các ngươi hay thay đổi như vậy sao?
Hai học sinh giỏi Linh Tu và Kỷ Phù ngồi trên bàn đá trong viện, sau khi dùng thuật ngăn cách, nhưng cũng không tự chủ nói nhỏ lại.
Hoa Hoa còn muốn kéo Thời Việt tự xưng là học sinh dở qua, cùng nhau học thêm với hắn ta.
Thời Việt và Linh Tu đối đáp với nhau, hai người trao đổi vô cùng nhanh chóng. Hoa Hoa nghe không hiểu đao phổ gì đó, chỉ cầm ghi chép nhỏ giọng nói chuyện với Kỷ Phù.
Lúc nói chuyện, Linh Tu có chút kinh ngạc về trình độ Đao đạo của Thời Việt, không nhịn được lại trao đổi nhiều hơn.
Trận học tập này, từ lúc gần tối đến trăng treo trên đỉnh đầu.
Hoàng Chiêu Nguyệt hơi giật giật trong lòng Bạch Xuy Tuyết, đang chuẩn bị tìm một tư thể thoải mái ngủ tiếp, hơi mở mắt nhìn thấy ánh sáng lờ mờ, làm nàng thấy được bốn người trong sân.
Nàng hơi ngáp nói: “Tiểu Xuy, chúng ta còn chưa ăn cơm tối, có chút đói.”
Bạch Xuy Tuyết cũng mới vừa tỉnh ngủ, giọng nói mang theo mấy phần khàn khàn: “Vậy bây giờ chúng ta đi Linh Thiện đường ăn cơm?”
Hoàng Chiêu Nguyệt: “Ừ.”
Bốn người nghe rõ ràng cuộc trò chuyện của hai người: “…”
Linh Tu và Kỷ Phù biết tính tình của hai người này có chút lười biếng, nhưng không ngờ hai người lại lười như vậy.
Học tập mệt mỏi dễ buồn ngủ là chuyện bình thường, sau khi tỉnh ngủ phản ứng đầu tiên là muốn đi ăn cơm? Không có chút lo lắng nào về cuộc thi lý thuyết ngày mai?
Ngay cả Thời Việt sớm chiều chung đụng với bọn họ, cũng cảm thấy ca ca và Tiểu Chiêu quá lười. Chẳng qua, ca ca làm gì cũng đúng! Ca ca lợi hại nhất!
Hoa Hoa thật sự vô cùng đau lòng.
Ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn!
Nếu không phải hai học sinh dở này là Nhân tộc, hắn ta cũng đã nghi ngờ bọn họ chính là con lười trong Yêu tộc của mình.
Mắt thấy hai người chào hỏi bọn họ rồi muốn đi ra ngoài, bốn người đồng loạt yên lặng.
Cuối cùng vẫn là Hoa Hoa lên tiếng: “Tiểu Chiêu, Tiểu Xuy, ngày mai phải thi lý thuyết rồi, các ngươi không học sao? Cố gắng phấn đấu, học sinh dở chúng ta cũng sẽ có mùa xuân!”
“Chúng ta sẽ cố gắng.” Hoàng Chiêu Nguyệt nắm chặt bàn tay, ngay sau đó khổ sở nói: “Nhưng không ăn nó, ta và Tiểu Xuy sẽ không có động lực học tập.”
Linh Tu yên lặng che mặt.
Hắn ta cho hai người một đệ nghị thành khẩn: “Tiểu Chiêu, Tiểu Xuy hai người nhanh tu luyện đến Phá Hư cảnh đi, đến lúc đó có thể ích cốc rồi, không bị đói bụng nữa.”
Kỷ Phù lấy ra hai quả cầu cổ vũ màu trắng, vừa vẫy vừa nói: “Cố gắng lên cống gắng lên, tổ đại… Các ngươi ăn nhiều một chút, ăn no rồi về học tập nhé!”
Thời Việt vẫy tay: “Ca ca, Tiểu Chiêu ăn no trở về.”
Trước mặt Hoa Hoa tối sầm, sau khi hai người đi, che ngực nói: “Từ mẫu ra bại nhi!”
Kỷ Phù: ?
Thời Việt: ?