Tiểu Hà cũng mặc kệ các nàng, cầm bộ váy màu đen mùa hè lên, về phòng lấy chậu, đổ nước giếng lạnh như băng vào, bắt đầu giặt quần áo.
Đồ tiểu thư không thể so với người khác, không thể dùng nước nóng giặt, cần phải nghiêm túc dùng xà phòng tạo từ hương thảo trăm năm giặt mới có thể sạch sáng được.
Tiểu Hà vừa giặt quần áo vừa than thở.
Đồng thời than thở còn có chút buồn ngủ, ăn no rồi không nên đi ngủ trưa sao?
Lại vào trời cực lạnh này, dùng nước lạnh giặt quần áo?
Đâu là nàng?
Đây là thị nữ ưu tú ngay cả đĩa cũng không muốn rửa, lại không thể không giặt quần áo?
Tiểu Hà nhìn ngón tay rơi vào trong nước lạnh như băng, lạnh đến mức giật mình một cái, bắt đầu trầm tư.
Không đúng.
Đây không thể nào là nàng được!
Chuyện này sao có thể là nàng!
Nàng sao có thể buổi trưa ăn no rồi thì không đi ngủ trưa chứ!?
Cho nên, nàng tuyệt đối không thể nào là Tiểu Hà được!
Ý niệm Tiểu Hà kiên định, chỉ nghe một tiếng rắc rắc, hình như có lá chắn nào đó bể nát. Nàng cảm giác trước mắt nhanh chóng lướt qua một đạo bạch quang, sau đó trí nhớ thuộc về mình toàn bộ quay trở về.
À, thì là nàng tên là Hoàng Chiêu Nguyệt.
Là một cá mặn.
Hoàng Chiêu Nguyệt ngẩng đầu lên, nhìn bọn thị nữ xung quanh đang giận giữ nhưng vẫn cố gắng giặt quần áo, trong đầu suy nghĩ lại tình trạng hiện tại của mình.
Trước khi ngủ ở cửa thôn có nghe một câu chuyện, tỉnh ngủ lại xuyên vào Trường Trạch môn hai mươi năm trước.
Sao lại có chuyện trùng hợp như vậy?
Hoàng Chiêu Nguyệt cảm thấy nơi này chính là ảo cảnh, nàng thử gọi Tiểu Chiêu kiếm, lại thử trao đổi nhẫn trữ vật và kính Linh thông, ở chỗ này đều có thể sử dụng được.
Chẳng qua còn chưa kịp vui mừng, Hoàng Chiêu Nguyệt lại nhíu mày lại.
Ngay cả nàng cũng không biết như thế nào bị cuốn vào nơi quỷ quái này, Tiểu Xuy chỉ là một tiểu Trúc Cơ khẳng định cũng bị tà ma kia đưa vào.
Nàng lén làm một tiểu pháp thuật trên bộ váy mà mình giặt, nếu có người đến gần giở trò xấu, sẽ tự gặp hậu quả.
Làm xong những chuyện này, Hoàng Chiêu Nguyệt nhấc váy đứng lên nói: “Hồng Hạnh tỷ, chỗ của tiểu thư còn có chuyện dặn dò ta, ta đi qua đó nhìn một chút.”
Hồng Hạnh giặt là món áo choàng vừa dày vừa nặng, giặt đến mức đầu đầy mồ hôi, nghe được lời của Hoàng Chiêu Nguyệt, giận đến mức muốn cắn chết nàng!
Tiểu nhân đắc chí! Đợi ngày mai nàng ta sẽ nói một ít lời bên cạnh thiếu gia Lạc Viễn, nhìn thử con đĩ nhỏ này có có thể đắc ý bao lâu!
*
*Bên kia.
Thị vệ bảo vệ ở cửa phòng tiểu thư Lạc Lăng hai canh giờ sẽ đổi một lần, buổi sáng Lạc Nhất và Lạc Nhị làm nhiệm vụ, buổi trưa nghỉ ngơi dùng cơm trưa, sau buổi trưa đi giáo trường luyện kiếm.
Bọn họ là một nhóm gia nô trẻ tuổi của Lạc gia, không có linh căn tu luyện, nhưng thân thủ cực tốt, bị phái đi đến biệt viện phụ trách trông chừng tiểu thư.
Chẳng qua người Vân giới ai cũng có lòng muốn tu luyện, vì thế từ gia nô Lạc Nhất đến Lạc Thập đều ngày đêm khắc khổ luyện kiếm, muốn đốt phá cực hạn, trở thành một thể tu, như vậy sẽ có hy vọng vào ngoại môn của Trường Trạch môn.
Lạc Nhị không nhanh không chậm rửa sạch hộp đựng đồ ăn, sau đó đi ngay đến giáo trường luyện kiếm với Lạc Nhất.
Lạc Nhất sử dụng kiếm vừa nhanh vừa mạnh, kiếm thức ác liệt, Lạc Nhị phòng thủ là chính, lực lượng vô tận liên tục từ cổ tay chống đỡ mũi kiếm, phòng vệ một giọt nước cũng không lọt.
Nghĩ đến cổ lực lượng này rất có thể là hôm nay Lạc Nhị ăn nhiều linh thực như vậy đưa đến, Lạc Nhất tức giận nói: “Lạc Nhị, ngươi phản bội đẳng cấp thị vệ chúng ta!”
Lạc Nhị: “?”
Lạc Nhất thấy hắn nghe không hiểu, càng tức giận: “Nếu có lần sau, nhớ dẫn theo ta!”
Lạc Nhị: “Linh thực là tiểu thư ban thưởng cho Tiểu Hà cô nương, không phải ta. Lần sau nếu muốn ăn, ngươi có thể nói với Tiểu Hà cô nương một chút.”
Lạc Nhất từ chối: “Không được, ngươi nói thay ta!”
Lạc Nhị: “Vậy được, nếu thành công, đĩa ngươi rửa.”
Lạc Nhất sung sướng huơ kiếm: “Đồng ý.”
Vì vậy Lạc Nhị cũng không muốn rửa chén tìm được người kế thừa công việc.
Lạc Nhị là nghĩ như vậy.
Nếu thành công, hắn là ăn ban thưởng của Tiểu Hà cô nương, còn không cần rửa dĩa.
Nếu không thành công, hắn cũng có thể ăn được ban thưởng của Tiểu Hà cô nương, nhân tiện rửa chén.
Tóm lại khả năng nào cũng không thua thiệt.
Lạc Nhất thành công trở thành người rửa chén tiếp theo, sung sướng một hơi luyện kiếm ba giờ, Lạc Nhị và hắn ta được xem như là thị vệ cùng tổ, cũng bị mang theo luyện kiếm ba giờ.
Tối về tay Lạc Nhị không nhấc lên được, hơn nữa còn vội vàng cơm nước xong, tùy tiện lau người, phải đi trực đêm, ở biệt viện tuần tra một lần lại một lần.
Lạc Nhị bắt đầu nghi ngờ đời người.
Đây là hắn? Liên tục luyện kiếm ba giờ, không được ngủ, ban đêm còn tuần tra canh gác?
Bạch Xuy Tuyết ẩn sâu bên trong cơ thể, đồng đồ sinh học nhiều năm bắt đầu kháng nghị.
Eo Lạc Nhị treo trường kiếm, nhìn Lạc Nhất đi từng bước ở phía sau, thấy hắn ta tuần tra một canh giờ rồi còn có tinh thần sáng lạn như vậy, hắn có chút không hiểu.
Thậm chí Lạc Nhị cảm thấy buổi tối không đi ngủ, đầu óc có vấn đề.
Sau khi tuần tra suốt ba canh giờ đổi ca xong, Lạc Nhất còn muốn kéo hắn đến giáo trường luyện kiếm.
Đêm khuya giáo trường đèn đuốc sáng trưng, thị vệ không trực đều ở chỗ này chăm chỉ luyện kiếm.
Lạc Nhị: “…”