Mặc dù ở trong trí nhớ của hắn chuyện này không sai.
Trừ thời gian làm nhiệm vụ ra, mỗi ngày chỉ ngủ hai giờ, thời gian còn lại đều ở đây luyện kiếm.
Chăm chỉ khắc khổ đến mức làm cho hắn thiếu chút nữa cảm động rơi nước mắt.
Nhưng…, Đây là hắn sao?
Lạc Nhị bị kéo luyện kiếm một lúc lâu, cổ tay động một cái, lưu loát thu hồi trường kiếm, không để ý đến Lạc Nhất đang gào thét ở phía sau, quả quyết đi về ngủ.
Rốt cuộc nắm xuống giường, Lạc Nhị than thở một tiếng, lúc này mới là hắn.
Cái người mỗi ngày chỉ ngủ hai giờ, ngược đãi mình không ra hình người tuyệt đối không phải là hắn!
Lạc Nhị khẳng định xong suy nghĩ, một tiếng rắc rắc vang lên, che chắn vô hình vỡ vụn, một đạo bạch quang lướt qua, trí nhớ thuộc về Bạch Xuy Tuyết quay trở về trong đầu.
Bạch Xuy Tuyết: “…”
Thân thể của hắn cứng đỡ, xoa mi tâm phát đau, chịu đựng cơn buồn ngủ đứng dậy, đi ra ngoài tìm Hoàng Chiêu Nguyệt.
Tiểu Chiêu chỉ có tu vi Trúc cơ bị tà ma đưa đến chỗ này, nhất định là lành ít dữ nhiều, hắn phải nhanh chóng tìm được nàng.
Từ khi con gái độc nhất của chưởng môn Trường Trạch môn Lạc Lăng ra đời, đều nói với bên ngoài là yếu ớt nhiều bệnh, cần phải tĩnh dưỡng. Từ nhỏ đến lớn đều sống trong biệt viện ở chỗ này, là một chỗ vô cùng bình thường ở một nơi của sơn môn Trường Trạch môn.
Nơi này bề ngoài thì chỉ thấy thị nữ thị vệ rất bình thường, nhưng trong bóng tối lại có bốn vị tiền bối của Trường Trạch môn nghiêm ngặt canh giữ ở bốn phía Đông Tây Nam bắc.
Mặc dù hôm nay Trường Trạch môn sa sút, đã trở thành môn phái tam đẳng, nhưng nội tình vẫn có một chút.
Hoàng Chiêu Nguyệt có thể cảm nhận được trong viện kia có bốn khí tức Phá Hư cảnh, hơn nữa trong phòng Lạc Lăng còn giấu một đại ma vương, nàng yên lặng suy nghĩ thực lực của mình, vẫn quyết định trước tiên nên khiêm tốn một chút.
Nàng là một thị nữ, nơi được phép đi không nhiều, để tránh cho bị người nghi ngờ, Hoàng Chiêu Nguyệt chỉ có thể đi dạo cả một buổi chiều ở vòng ngoại biệt viện, cũng không tìm được người tương tự với Bạch Xuy Tuyết.
Lúc trời tối, Hoàng Chiêu Nguyệt đánh bậy đánh bạ đi vào giáo trường luyện kiếm của bọn thị vệ.
Chỉ thấy dưới ánh trăng màu bạc, xa xa vạt áo màu đen tung bay, lưỡi kiếm phát ra hàn quang lạnh lẽo thấu xương va chạm vào nhau tạo ra tiếng vang thanh thúy, hai bên nhanh chóng ngươi tới ta đi. Kiếm thức mở ra hợp lại, thế công nhanh mạnh, công kích cũng xảo quyệt, kiếm chiêu mang theo khí tức tàn nhẫn.
Đáng tiếc còn chưa xem đủ, nàng đã bị xem thành thị nữ xông lầm vào trong giáo trường, bị hai thị vệ làm nhiệm vụ canh phòng của tiểu thư đưa về viện của thị nữ.
“Đa tạ thị vệ ca ca đưa ta về.” Hoàng Chiêu Nguyệt cười cong mắt, đứng ở cửa viện vẫy tay tạm biệt với bọn họ.
Sắc trời đã tối, ngoài nhà đã treo đèn lồng lên, trong sân bọn thị nữ vẫn còn đang hì hục giặt quần áo.
Một số người lạnh run lẩy bẩy, vốn dĩ ngón tay trắng nõn ngâm trong nước lạnh, đã bị lạnh đến đỏ bừng.
Bọn thị nữ nghe được âm thanh, ngẩng đầu lên, tận mắt nhìn thấy Hoàng Chiêu Nguyệt được tiểu thư giao nhiệm vụ sau đó được thị vệ hộ tống về, từng người đều ghen tị, giận mà không dám nói.
Ngay cả đại nha hoàn Hồng Hạnh muốn châm chọc Hoàng Chiêu Nguyệt hai tiếng, cũng không khỏi ngậm miệng, không dám dạy dỗ tiểu nha hoàn đê tiện bây giờ đã thành người được tiểu thư Lạc Lăng sủng ái.
Hoàng Chiêu Nguyệt xoay người lại thấy các nàng vẫn còn đang giặt quần áo, hơi nhướng lông mày một chút. Nàng nghiêng đầu liếc nhìn váy còn chưa phơi khô của mình, cũng không nhìn đám thị nữ này nữa, nhẹ nhàng bước đi qua trước người các nàng, không lo lắng đi vào phòng ngủ.
Nàng bày một pháp thuật nhỏ, nếu có người muốn làm chuyện xấu làm bẩn quần áo nàng giặt, sẽ gặp trả thù trên người mình.
Có thể giặt đến trời tối, xem ra là bị trả thù rất nhiều đây.
Hoàng Chiêu Nguyệt không có cảm thấy đáng thương cho các nàng, tìm được giường nhỏ của Tiểu Hà, ngồi xuống dựa đầu vào tường bắt chéo chân, cầm ra một linh quả cắn rắc rắc,
Rất sung sướng.Lúc nãy trên đường trở về, nàng từ chỗ hai thị vệ đào được tin tức công việc thị vệ một chút, trình độ khổ cực này thật giống như đi Châu Phi đào mỏ.
Hoàng Chiêu Nguyệt cảm thấy nếu như ở chỗ này thân phận của Bạch Xuy Tuyết là thị vệ, không đến một ngày, cũng sẽ tỉnh lại.
Dù sao dựa theo sự ăn ý ăn nhịp của hai người, Bạch Xuy Tuyết khẳng định không gánh nổi trình độ khổ cực đến quá đáng hơn cả đặc nhiệm 007 này.
Đối với lần này Hoàng Chiêu Nguyệt vô cùng tự tin, nàng thậm chí cảm thấy đoán chừng ngày mai hai người có thể ở chỗ này nhận ra nhau.
Trải qua một buổi chiều tìm kiếm, Hoàng Chiêu Nguyệt cũng đã nghĩ thông.
Tà mà dẫn bọn họ đi vào sợ rằng không có cách nào trực tiếp giết chết bọn họ, cần phải thông qua ảo cảnh làm môi giới để đạt được mục đích giết người.
Nếu không cần gì phải phí nhiều sức làm ra một ảo cảnh không khác gì với thế giới chân thật như vậy?
Những tu sĩ chết trong thôn Đồ Long, nói chung cũng là sa vào trong ảo cảnh, hoàn toàn bị lạc mất mình, sau khi đón nhận thân phận người bình thường rồi bị giết.
Đột nhiên Hoàng Chiêu Nguyệt cảm thấy may mắn không thôi.
Thật may nàng và Tiểu Xuy đều là người đi con đường tu tiên có khoa học, tuyệt không để cho mình tu tiên đến mệt sống mệt chơi, tổn hao căn cơ!
Bên kia Bạch Xuy Tuyết đang tìm người cũng nghĩ thông suốt vấn đề này, cộng thêm trên người Tiểu Chiêu còn có rất nhiều pháp bảo hộ thân, vì vậy cũng trở về viện của mình, tắm rửa, nằm lên giường, chuẩn bị ngày mai nhận nhau.
Thận ma tránh trong bóng tối quan sát thiếu chút nữa tức phát khóc.
Nó thật muốn hét lên: “Chỉ biết ăn ăn, ngủ ngủ, phế vậy!”
Tu sĩ Vân giới sao có thể giống như vậy, ai mà không phải đều nắm chặt thời gian và cơ hội tu luyện, tu sĩ Nhân tộc trước đó đều vô cùng thích ứng với tình huống này, hơn nữa độ tiếp nhận thân phận mới cũng rất tốt, sau đó bị nó ăn sạch.
Mà hai người này, máu thịt và linh hồn là hương vị ngọt ngào mê hoặc ngàn năm khó gặp!
Ai biết rốt cuộc lại là loại tham ăn lại lười, trong đầu trừ ăn chỉ có ngủ.
Không trách đến bây giờ chỉ là hai tiểu Trúc cơ!
Nhưng cũng bởi vì chỉ biết ăn ăn ngủ ngủ, cho nên mới dễ dàng phá vỡ được bức tường chắn trí nhớ mà nó thiết lập.
Thận Ma thật sự muốn chết mà.
Ngày mai, ngày mai, nó nhất định sẽ nghĩ cách ăn nữ Trúc cơ xấu xa kia!
Nghĩ như vậy Thận ma che giấu thân thể đi đến cửa ra vào của Trường Trạch môn.
Ảo cảnh này không khác gì thế giới chân thành, tự thành một thế giới Thận cảnh thiên nhiên, có quy tắc vận hành của riêng mình. Thậm chí mỗi một người đều rất sống động, có tư tưởng tích cách cùng cách đối nhân xử thế của mình, chính là cảnh tưởng Trường Trạch môn của hai mươi năm trước.
Linh hồn bị dẫn đến, tu sĩ chết ở chỗ này, cũng thật sự sẽ chết ở thế giới thật.
Thận cảnh thiên nhiên có thể gặp không thể cầu.
Thận ma tu luyện cho đến nay cũng chỉ được hai cái.
Mà ở trong Thận cảnh thiên nhiên, nó cũng không có cách nào can thiệp quy luật vận hành, phụ thân vào ai, sử dụng thủ đoạn gì.
Chẳng qua, nếu ở trong thế giới thật, có thân thể của người ở bên trong Thận cảnh, nó có thể thử can thiệp vào một chút.
Thận Ma cười khặc khặc, lộ ra hai hàm răng dính máu. Sắp bước vào cảnh giới Thiên Nhân, nó nhất định phải ăn được hai đứa nhóc này!
*
Ngày hôm sau
Đưa bữa sáng cho tiểu thư, Hoàng Chiêu Nguyệt lại được ban cho hai đĩa bánh ngọt, một túi thịt chưng.
Những thị nữ khác ghen tị sắp mệt chết rồi.
Bạch Xuy Tuyết đứng canh ở bên phải cửa phòng, sống lưng thẳng tắp, gánh vác chức trách của một thị vệ tốt, đồng thời còn lưu ý từng thị nữ bưng đồ ăn vào rồi đi ra.
Vô cùng thành thật, bước từng bước nhỏ nhẹ.
Những người này khẳng định không phải là Tiểu Chiêu!
Trừ Tiểu Hà cô nương người cuối cùng đi vào lại được ban thưởng, lúc đến mắt buồn ngủ mông lung, lộ ra một cổ mùi vị càng lười biếng hơn hôm qua.
… Chẳng lẽ là nàng?
Hoàng Chiêu Nguyệt xách hộp thức ăn đi ra, Bạch Xuy Tuyết thu hồi suy nghĩ, bắt đầu quan sát.
Ngoài cửa hơn mười thị nữ còn chưa rời đi, rối rít trợn mắt nhìn nàng.
Hoàng Chiêu Nguyệt a một tiếng, kinh ngạc nói: “Các ngươi ở chỗ này, là muốn ăn chung?”
Linh thực do Linh Thiên đường đặc biệt làm cho tiểu thư, ai mà không muốn ăn?
Linh Thiện đường, đây chính là địa phương ngay cả đệ tử ngoại môn cũng không thể mỗi ngày đến ăn! Đứa nhà quê này thật không biết xem hàng!
Bọn thị nữ có tâm tư muốn ăn, nhưng từng người đều kiêu ngạo, mấp máy miệng cũng không nói tiếng nào.
Lúc nào Hồng Hạnh chịu khuất nhục như vậy, là đại nha hoàn của tiểu thư, ngày thường đều là bọn thị nữ dâng đồ tốt lấy lòng nàng ta.
Tiểu Hà ỷ vào được tiểu thư sủng ái, lại còn muốn nàng ta chủ động cúi đầu?!
Vì vậy nàng ta tức giận phất tay áo rời đi: “Ai muốn ăn? Chẳng qua chỉ là một chút linh thực mà thôi.”
Nhất thời chúng thị nữ đều gấp đến độ đỏ mặt.
Người không ăn chúng ta muốn ăn nha!
Linh thực đó! Linh thực của Linh Thiên đường! Nơi nào chỉ là!
Nhưng có Hồng Hạnh dẫn đầu, những thị nữ khác chỉ có thể lưu luyến làm bộ bước đi, ánh mắt trông đợi, hy vọng Tiểu Hà có thể lên tiếng giữ các nàng lại ăn chung.
Ai ngờ Tiểu Hà ngồi xổm xuống, mở hộp thức ăn ra, lấy một miếng bánh hoa mai mùi thơm xông vào mũi, cũng không nhìn các nàng cắn một miếng.
Bọn thị nữ hối hận đến xanh ruột. Thị vệ ở bên trái Lạc Nhất khinh thường hừ một tiếng.
Già mồm! Chỉ biết già mồm!
Giống hắn ta ngày hôm qua bị thua thiệt!
Lại vui vẻ nghĩ, cung may hắn ta còn có người huynh đệ Lạc Nhị!
Lúc này Lạc Nhị, đang đối mắt với Hoàng Chiêu Nguyệt.
Đột nhiên hắn nói một câu: “Bánh thủy tinh bồ đào.”
Hoàng Chiêu Nguyệt hơi cong môi, đưa tới cái túi thịt chưng: “Súp tôm chưng trứng.”
Rất tốt, đúng rồi.
Hai người lại lần nữa nhìn vào mắt nhau, trong mắt là ánh sáng rực rỡ: Tìm được tổ chức rồi!
Vì vậy hai người ăn nhịp với nhau, một người cầm túi thịt chưng, một người cầm bánh hoa mai.
Lạc Nhất nhìn hai người mặt đi mày lại: “…”
Không đúng, huynh đệ, có phải ngươi quên mất ta rồi không?!
Lạc Nhất bị coi nhẹ quýnh lên suy chút nữa giậm chân, cố gắng ho khan hơn mười tiếng, mới đổi lấy cái liếc nhìn của huynh đệ tốt.
Cũng may cuối cùng Lạc Nhất cũng ăn được, lại hài lòng đảm nhận nhiệm vụ gian khổ người kế thừa công việc rửa đĩa.
Tác giả có lời muốn nói:
Hỏi nhanh đáp nhanh.
Bạch Xuy Tuyết: Bánh bồ đào thủy tinh!
Hoàng Chiêu Nguyệt: Súp tôm chưng trứng!
Tác giả: Chúc mừng hai vị đáp đúng, thành công tìm được tổ chức.