Ngày cuối tháng sáu, nhà nhà đều ở đây cắt lúa.
Hôm đó cha Nhị Nựu cắt lúa trong ruộng mới bị thương, nương của Nhị Nựu vì không muốn dẫn tới sự nghi ngờ của người trong thôn, liền kêu ông ấy cứ dưỡng thương ở nhà.
Mấy ngày này, đều là nương của Nhị Nựu đi canh sân lúa, Hoàng Chiêu Nguyệt thấy bà ấy đi đi về về bôn ba khổ cực, chiều nay liền chủ động đề nghị trông giữ sân lúa.
Nữ nhi lớn lên hiểu chuyện, lại là lần đầu tiên tỉnh táo một mình đi ra ngoài, khóe mắt nương của Nhị Nựu thấm ra nước mắt, sau khi dặn dò nhiều lần mới khóa cửa, đưa nàng qua đó.
Một mình Hoàng Chiêu Nguyệt phải trông sân lúa tối đen như mực, thân là bằng hữu tốt của nàng sao Bạch Xuy Tuyết có thể không đi cùng nàng chứ?
Vì vậy Bạch Xuy Tuyết thương lượng với Lạc Lăng xong, liền vui vẻ được Hoàng Chiêu Nguyệt ôm đến sân lúa.
Sắc trời dần dần tối lại, trên đường chân trời chỉ có một chút ánh chiều tà.
Dọc theo đường đi, Bạch Xuy Tuyết còn nghiêng đầu nhìn xung quanh một chút, người đi đường quanh đi quẩn lại, nhóc còn an ủi nàng nói: “Nhị Nựu tỷ đừng sợ nga, tối nay có Tiểu Xuy ở cùng tỷ.”
Hoàng Chiêu Nguyệt cười bóp bóp khuôn mặt nhỏ bé của nhóc.
Hai người được dẫn tới nơi, khắp nơi đều chất đống lúa mì, chung quanh có nam có nữ, đều là tới trông coi lúa, cười cười nói nói với nhau.
Nương của Nhị Nựu nhờ một vị thẩm tử có quan hệ thân thiết chiếu cố Hoàng Chiêu Nguyệt một chút, trong lòng có chút không yên lòng, sau khi lại quay đầu dặn dò nàng một phen mới rời đi.
Vị thẩm tử kia vô cùng nhiệt tình, kéo Hoàng Chiêu Nguyệt nói chuyện rất lâu.
Hoàng Chiêu Nguyệt mỉm cười lấy lệ đối phó, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn mặt của vị thẩm tử kia.
Không bao lâu, có người gọi tên của vị thẩm tử kia, thẩm tử mới chưa thỏa mãn dừng câu chuyện lại, vẫn lưu luyến nói vài câu cuối cùng với Hoàng Chiêu Nguyệt, mới rời đi.
Bà ta vừa rời đi, chân mày của Hoàng Chiêu Nguyệt liền nhanh chóng nhíu lại.
Nếu như nàng không có nhìn lầm, vị thẩm tử vừa nãy đó, dáng dấp giống như một đại nương trong thôn Đồ Long.
Hoàng Chiêu Nguyệt ngồi xuống trước đống lúa nhà mình, bắt đầu ngắm nghía bốn phía, tầm mắt lướt qua từng gương mặt của những người ở đây.
Những gương mặt cười cười nói nói kia, có xa lạ, cũng có…quen thuộc.
Thậm chí nàng còn nhìn thấy lão gia gia thu nhận nàng và Bạch Xuy Tuyết cũng ở đây, mặt mũi của lão gia gia già đi không ít, đang híp mắt cười nói với người trung niên bên cạnh.
Hoàng Chiêu Nguyệt: “…”
Trước mắt nàng chợt cảm thấy một trận choáng váng, có một loại cảm giác thời không rối loạn.
Thôn Đồ Long, chính là thôn Thanh Sơn?
Vậy thôn Thanh Sơn, vì sao phải đổi tên thành thôn Đồ Long?
Đúng vào lúc này, đứa trẻ vốn dĩ đang yên lặng ở trong ngực đột nhiên động đậy, nhóc tỉnh ngủ, siết cái tay nhỏ bé xoa xoa con mắt nói: “Thật xin lỗi, Nhị Nựu tỷ, Tiểu Xuy ngủ quên rồi.”
m thanh non nớt mềm mại của Tiểu Xuy, lôi suy nghĩ trống rỗng của Hoàng Chiêu Nguyệt trở lại.
“Không sao, Tiểu Xuy mệt rồi thì ngủ.”
“Không được, ta phải cùng Nhị Nựu tỷ trông coi ruộng lúa.” Nhóc con còn buồn ngủ, nhóc cố gắng trợn to mắt của mình, dùng một đôi tay nhỏ bé xoa mặt mình nói: “Nhị Nựu tỷ kể chuyện cho ta nghe đi, Tiểu Xuy nghe kể chuyện thì sẽ không buồn ngủ.”
Hoàng Chiêu Nguyệt không nghĩ tới Bạch Xuy Tuyết sẽ chủ động yêu cầu mình kể chuyện cho nhóc, quả đúng là đúng ý của nàng.
Vì vậy Hoàng Chiêu Nguyệt cũng hoàn hồn lại, dùng một pháp thuật nhỏ, bảo vệ đống lúa nhà mình nghiêm ngặt.
Hoàng Chiêu Nguyệt lấy chăn nệm đã sớm chuẩn bị xong ở bên người ra, trải tấm nệm ra, lại để đứa trẻ ở trong ngực nàng ngồi xuống bên cạnh nàng, lấy chăn đắp lên trên hai người.
Đón lấy ánh mắt mong chờ của đứa bé, Hoàng Chiêu Nguyệt ho nhẹ hai tiếng: “Tỷ tỷ sẽ kể cho ngươi câu chuyện hành tẩu giang hồ của một Trúc cơ mạnh nhất. Câu chuyện gọi là nhật kí mạo hiểm của Tiểu Chiêu và Tiểu Xuy.”
“Rất lâu trước kia, Vân giới có hai người tu sĩ. Bọn họ một ngươi tên Tiểu Chiêu, một người tên Tiểu Xuy. Cơ duyên vừa khéo, bọn họ kết thành bằng hữu hành tẩu Vân giới, người ta gọi là tổ hợp Trúc cơ mạnh nhất.”
“Lần đầu Tiểu Chiêu và Tiểu Xuy gặp mặt, là ở trấn Thanh Sơn. Cái gọi là không ăn không quen biết, hai vị Trúc cơ mạnh nhất nhiều lần vô tình gặp được ở các tiệm thức ăn ngon, cùng cảm thấy đối phương là bằng hữu tâm giao, vì vậy nổi lên tình cảm tương thân tương ái…”
Hoàng Chiêu Nguyệt từng nhìn tin nhắn trong đề riêng của đại lão, người hãm sâu vào Thận cảnh của Thận ma, cần dùng chuyện đã trải qua ở thực tế kích thích, chuyện xảy ra càng gần càng tốt.
Trải qua một trận gọt giũa của nàng, câu chuyện kể ra cũng sống động như thật.
Sau khi kể xong một đoạn chuyện ở Thận cảnh Trường Trạch môn, Hoàng Chiêu Nguyệt dừng lại, đang mong đợi muốn nhìn một chút xem Tiểu Xuy sẽ có phản ứng gì, bên tai liền nghe được một trận tiếng hít thở đều đều.
Hoàng Chiêu Nguyệt: “…”
Nàng quay đầu, nhìn thấy cục tuyết nhỏ đã mệt tới mức ngủ ngồi, thân thể nghiêng về phía trước, đầu sắp ngã vào trên nệm.
Thôi đi, đứa trẻ còn nhỏ, giấc ngủ ngon tương đối quan trọng.
Hoàng Chiêu Nguyệt đặt thân thể nhỏ của nhóc nằm ngang, sau đó dùng một pháp thuật che mắt, bản thân cũng mệt tới nằm xuống ngủ.
Cho đến khi bên người truyền tới tiếng hít thở đều đều lâu dài, Bạch Xuy Tuyết mới chậm rãi mở mắt ra.
Ánh mắt của nhóc ở trong bóng tối vô cùng sáng, ánh trăng bao phủ xuống, nhóc xoa mặt nhìn khuôn mặt đang an tĩnh ngủ của Hoàng Chiêu Nguyệt. Tay nhỏ bé dùng sức cầm một ngón tay của nàng, chỉ nhẹ nhàng phun ra một câu: “Tiểu Chiêu là đồ ngốc.”