Hoàng Chiêu Nguyệt ở sân lúa ngủ một đêm, ngủ không được ngon lắm, sau khi ngáp liên tục mấy cái, chuẩn bị trở về tiếp tục ngủ bù.
Ánh nắng sáng sớm ấm áp rơi xuống, nàng và cục tuyết nhỏ cùng nhau đi đến bên giếng rửa mặt. Hoàng Chiêu Nguyệt lại kín đáo đưa cho nhóc một linh quả ngọt ngào, cho đứa bé ôm ăn.
Bạch Xuy Tuyết yên lặng bị nàng ôm, chớp chớp cặp mắt xinh đẹp, lông mi thật dài vỗ xuống giống như cánh bướm, ngoan ngoãn nói cảm ơn Nhị Nựu tỷ tỷ.
Giọng non nết vừa mềm vừa đáng yêu, trên đường Hoàng Chiêu Nguyệt ôm nhóc về, không nhịn được nhẹ bóp hai má non mềm của nhóc.
Cục tuyết nhỏ dùng bàn tay như ngó sen ôm trái cây, trợn to mắt mặc cho nàng bóp.
Thẩm nhiều chuyện tối hôm qua được nương của Nhị Nựu nhờ vả, sáng sớm đã nhiệt tình đồng hành với nàng. Hoàng Chiêu Nguyệt liếc nhìn khuôn mặt quen thuộc kia, lại bắt đầu suy nghĩ vì sao thôn Thanh Sơn lại đổi tên thành thôn Đồ Long.
Ở chỗ này có liên quan đến long, chỉ có thể là Ma Long Diễm kia.
Tên Đồ Long này, nghĩ đến chắc là vô cùng hận Ma long kia.
Ở trong thôn Đồ Long, có thể sinh ra ân oán với Ma long, trừ Tiểu Xuy lưu lạc ở bên ngoài ra, cũng chỉ có một mình Lạc Lăng. Lạc Lăng hận Ma long hận đến mức đổi tên thôn Thanh Sơn thành thôn Đồ Long?
Quả thật Hoàng Chiêu Nguyệt không thể tưởng tượng nổi một người dịu dàng như Lạc Lăng, hận một người sẽ làm ra những chuyện này.
Đưa Tiểu Xuy bình an trở về, bước vào cửa nhà, trực tiếp nằm xuống ghế tựa, dùng linh khí làm thành một cái mặt nạ màu xanh lá cây tự động dán vào mặt, lạnh lạnh, Hoàng Chiêu Nguyệt thoải mái cảm thán một tiếng.
Lúc đang buồn ngủ, trong đầu nàng giống như có một vệt sáng vén tầng sương mù lên.
Hoàng Chiêu Nguyệt chợt mở to hai mắt.
Không, không đúng.
Còn có một người có đầy đủ động cơ, cũng có năng lực đổi tên thôn Thanh Sơn thành thôn Đồ Long.
Lạc Viễn, nghĩa huynh của Lạc Lăng.
Hắn ta từng xuất hiện bên trong Thận cảnh bình thường có thôn Đồ Long mà hắn ta không nên tồn tại.
Nếu như hắn ta đổi tên thành thôn Đồ Long, Hoàng Chiêu Nguyệt cảm thấy tất cả mọi thứ đều trở nên rất hợp lý.
Vì cảm thấy không đáng cho Lạc Lăng, hận Ma Long Diễm, muốn giết chết gã, cho nên đổi tên thành thôn Đồ Long.
Hoàng Chiêu Nguyệt cảm thấy chuyện này có chút hơi thần kinh rồi.
Dù gì Ma Long Diễm kia cũng là đại ma vương của Ma tộc, chỉ bằng một con Thận ma cũng muốn giết chết long? Muốn tàn sát đại long thì tỉnh lại đi, tàn sát tiểu long thì còn được.
Chờ một chút, tàn sát tiểu long?
Hoàng Chiêu Nguyệt tháo mặt nạ, bất ngờ ngồi bật dậy.
Vẻ mặt nàng hoảng sợ, không phải Lạc Viễn này đánh chủ yếu muốn sát hại tiểu long Tiểu Xuy, làm Lạc Lăng sống lại chứ?
Hoàng Chiêu Nguyệt đột nhiên có một loại trực giác nguy hiểm đến trước mắt, nàng phải nhanh chóng tìm được Tiểu Xuy, bảo vệ hắn.
Lúc chạy đến nhà của Tiểu Xuy, Hoàng Chiêu Nguyệt còn vắt hết đầu óc suy nghĩ làm thế nào để cho Tiểu Xuy nhanh chóng tỉnh lại, rõ ràng đại lão nói phương pháp này kể chuyện cũ kia có tỷ lệ thành công rất lớn.
Tiếp đó nàng lại nghĩ tới hôm qua kể chuyện cho Tiểu Xuy nghe, lúc nhắc tới một trong nhân vật chính cùng tên mình, nhóc con lại không kinh ngạc!
Trong ngày thường Tiểu Xuy đều có lòng tò mò với rất nhiều chuyện, trong ngày thường cho nhóc học bài học vỡ lòng của con nít cũng phải hỏi lung tung một trận, hôm qua lại không hỏi câu nào!
Bước chân Hoàng Chiêu Nguyệt lảo đảo.
Sáng nay còn giả bộ với nàng, kêu nàng là Nhị Nựu tỷ tỷ?
A! Cục tuyết nhỏ quỷ kế đa đoan này!
Hoàng Chiêu Nguyệt siết chặt quả đấm, chuẩn bị chờ một lát cho nhóc con một bài học cả đời khó quên, vác trên vai để cho nhóc kêu Tiểu Chiêu tỷ cả ngày.
Bạch Xuy Tuyết trở lại căn nhà cũng không được xem là quen thuộc trong trí nhớ, liên quan đến tất cả chuyện trong thôn Thanh Sơn, vào lúc hắn hai tuổi bị một nhóm lớn Ma tộc tập kích, đã dừng lại.
Hắn hít sâu một hơi, dùng sức đẩy hai cánh cửa trước mặt.
“Nương, ta trở về rồi.”
Hôm nay Lạc Lăng mặc một bộ váy lựa màu xanh lá. Nàng ấy vẫn như thường ngồi trên cửa sổ, bàn tay chơi đũa chuỗi huyết châu đỏ thẫm, nghe được giọng nói của Bạch Xuy Tuyết thì quay đầu cười nói: “Tiểu Xuy trở về rồi, đêm qua canh sân lúa mạch với Nựu Nựu tỷ tỷ có vui không?”
“Vui ạ”
Gần như Bạch Xuy Tuyết là chạy chậm đi qua, ôm lấy chân nương ngửa đầu lên, trong mắt đen lấp lánh: “Nương, ở chung với nương và Nhị Nựu tỷ tỷ, ta rất vui.”
Lạc Lăng sửng sốt một chút, cười cong mắt, ôm hắn lên, sờ mái tóc mềm mại của hắn: “Tiểu Xuy vui vẻ là được. Hôm nay muốn ăn cái gì, nương làm cho ngươi.”
Ai ngờ đứa bé lại lắc đầu, dùng ngón tay nho nhỏ chỉ vào chuỗi huyết châu nàng ấy cầm trong tay: “Nương, mới vừa rồi Nhị Nựu tỷ tỷ cho ta ăn trái cây lớn, bây giờ Tiểu Xuy không đói, muốn nhìn thử chuỗi châu mỗi ngày nương đều chơi.”
“Được.” Lạc Lăng cười, đưa chuỗi xuyến châu đỏ thẩm như máu kia cho hắn: “Đây là bảo bối trước khi đi cha ngươi để lại, là dùng để bảo vệ chúng ta.”
Bạch Xuy Tuyết không lên tiếng, chỉ cúi đầu dùng hai tay nhỏ cầm chuỗi huyết châu kia, mấp máy đôi môi đỏ thẳm, cẩn thận cảm nhận tinh huyết Ma long ngưng luyện bên trong.
Nhiều tinh huyết Ma long như vậy, lúc gặp nạn có thể hóa thành một vách ngăn, ẩn hiện bóng dáng Ma long, đủ để bức lui bất kỳ Ma tộc nào.
Nhưng cuối cùng nương lại bị một con Phệ Tâm ma giết chết.
Bạch Xuy Tuyết nhớ, con Phệ Tâm ma kia dùng một cái loan đao tùy tiện chém đứt chuỗi huyết châu, lại móc trái tim của nương ra. Nếu Ma long kia không phải tự mình bày mưu tính kế, con Phệ Tâm ma kia sao có thể dám đến giết người, sao đao của nó có thể chém đứt huyết châu có một nửa tinh huyết của Ma long?*