Bạch Xuy Tuyết hận không thể bóp nát chuỗi hạt châu này.
Ma long kia, chỉ tặng một chuỗi huyết châu, để cho nương cam tâm tình nguyện đợi gã một năm lại một năm, cho đến khi chết vẫn còn nhớ đến.
Chú ý đến nét mặt không đúng của Bạch Xuy Tuyết, Lạc Lăng nắm lấy quả đấm nhỏ của hắn, lo lắng hỏi: “Tiểu Xuy sao vậy?”
“Nương.” Bạch Xuy Tuyết thả tay ra, vẻ mặt tỉnh táo không giống như một đứa bé hai tuổi, “Nếu như ta nói, Ma long kia, sau này gã sẽ phái người đến giết chúng ta, nương sẽ làm thế nào?”
Nghe được hai chữ Ma long, vẻ mặt Lạc Lăng kinh hoàng, hỏi: “Ma Long? Đây là người nào nói cho ngươi?”
Nàng ấy chưa bao giờ nói với Tiểu Xuy thân phận chân thật của cha mình. Sao Tiểu Xuy lại biết?
Chẳng qua Lạc Lăng dần tỉnh táo lại, hốc mắt hiện lên một tia ửng đỏ nói: “Cho dù cha ngươi, cha ngươi không đến tìm chúng ta, nhưng cha ngươi không có lý do gì giết chúng ta cả. Tiểu Xuy, chúng ta cách Ma cung của Ma tộc rất xa rất xa?”
Bạch Xuy Tuyết không biết Ma long kia vì mục đích gì mà muốn giết chết bọn họ, nhưng đúng Ma long kia để thuộc hạ ra tay
Hắn biết Lạc Lăng không tin, lập tức xoay người lại ôm lấy cổ nương, cụng trán vào trán nàng ấy, chính giữa trán hai người có một đoàn bạch quang sáng lên.
Đây là tất cả trí nhớ vào lúc hắn năm tuổi.
Nương và hắn đều là linh thể thuần trời sinh, có thể rõ ràng nhìn thấy tất cả mọi chuyện xảy ra.
Lạc Lăng từ bên trong đoàn bạch quang kia nhìn thấy sau khi một nhóm lớn Ma tộc xâm nhập vào Nhân tộc, nàng ấy và Tiểu Xuy rời khỏi thôn Thanh sơn, trốn tránh nửa năm, đợi Ma tộc thối lui, cuối cùng định cư ở một thôn xóm yên tĩnh.
Ở nơi đó Tiểu Xuy được xem như thần đồng, nàng và hàng xóm cũng có quan hệ không tệ.
Cho đến ba năm sau, một Phệ Tâm ma tìm đến tới chỗ, sau khi liên tục ăn tim mấy người, nàng ấy vốn muốn mượn chuỗi huyết châu bức lui nó, lại bị Phệ Tâm ma dùng một loan đao tùy tiện chém đứt, mà tim của nàng ấy cũng bị Phệ Tâm ma móc ra.
Mà Tiểu Xuy, dưới con mắt của mọi người, cánh tay hóa thành vuốt Ma long, xuyên qua ngực Phệ Tâm ma, bóp nát trái tim của nó.
Con trai cứu người toàn thôn.
Lại bị tất cả người trong thôn cầm cuốc xẻng dao, muốn giết chết con trai.
Nước mắt Lạc Lăng bỗng nhiên rơi xuống.
Nàng ấy nhìn thấy Tiểu Xuy ôm lấy thi thể của mình, bị một đám người mắng là ma vật, từng đao chém lên người thằng bé, máu tươi văng ra, máu thịt mơ hồ.
Lạc Lăng không đánh lòng nhìn nữa, chủ động thoát khỏi đoạn trí nhớ này, ôm thân thể nhỏ nhỏ của Bạch Xuy Tuyết vào lòng, nước mắt như trân châu, rào rào rơi xuống sau gáy đứa bé.
Nàng ấy nức nở nói: “Nương không biết, không biết hắn sẽ như vậy. Hắn không nên độc ác như thế…”
Lúc Hoàng Chiêu Nguyệt đi theo đoàn hắc khí trên bầu trời, nhanh chóng xông đến, thấy được chính là hình ảnh mẹ con ôm nhau khóc lóc.
Hoàng Chiêu Nguyệt: “…”
Hình như đã quấy rầy cái gì đó rồi?
Một giây sau, trong mắt Lạc Lăng thoáng qua một tia sương mù đen. Nàng ấy lau nước mắt, dịu dàng nói: “Tiểu Xuy, nương cảm giác được linh hồn của mình vẫn còn đó, sau khi chết linh hồn vẫn luôn bám vào trong chuỗi huyết châu, mới vừa rồi nhìn thấy những hình ảnh kia, đã tỉnh lại bên trong Thận cảnh này. Chẳng qua Thận ma kia muốn ăn linh hồn của ta, hôm nay chỉ có ngươi có thể cứu nương.”
Bạch Xuy Tuyết tỉnh táo nói: “Cứu như thế nào?”
Lạc Long nhếch môi đỏ mong: “Máu thịt của Tiểu Xuy, có thể làm cho nương sống lại. Chúng ta là mẹ con, Tiểu Xuy sẽ giúp nương đúng không?”
Hoàng Chiêu Nguyệt: ?
Còn có chuyện phi thường như vậy?
Nàng lập tức đi lên một bước, từ trong nhẫn trữ vật rút đại đao ra, Lạc Lăng bị dọa sợ thiếu chút nữa buông Bạch Xuy Tuyết ra.
Ai ngờ Hoàng Chiêu Nguyệt lại giơ đao lên nghiêm túc nói: “Nương của Tiểu Xuy, ngươi cũng nói các ngươi là mẹ con, vậy không phải nên đồng sinh cộng tử sao? Như vậy mới là tình mẹ con cảm động trời xanh!”
Thận ma: “…”
CMN ai cần cùng tên này có tình mẹ con cảm động trời xanh!
“A, ngươi yên tâm đi!” Hoàng Chiêu Nguyệt lại rút Hỏa Thần kiếm, trên thân kiếm bốc ra mấy đóa hoa sen cháy hừng hực, “Con nít mới chọn, chúng ta là người trưởng thành đều muốn hết. Mặc kệ là ma gì, tới một con, chúng ta làm thịt một con! Nương Tiểu Xuy, tình huống này rất dễ dàng, thà suy nghĩ ngươi cứu ta ta cứu ngươi, ta cứu hết!”
Thận ma: “…”
Má nó!
Những năm gần đây Thận ma bỏ linh hồn của Lạc Lăng vào trong Thận cảnh, ngầm thôn tính từng chút một. Hôm nay đã cắn nuốt một nửa, có thể dễ dàng cảm giác được một chút ý niệm của nàng ấy.
Cho nên khi nó phát hiện quả thật Lạc Lăng đã tỉnh lại, biết mình bị ma chiếm đoạt linh hồn, lại có suy nghĩ tự sát.
Lạc Lăng chính là nhân vật trung tâm bên trong Thận cảnh này, nếu nàng ấy bỏ mình, Thận cảnh sẽ bị phá!
Vốn dĩ Thận ma đã bị trọng thương, lại bỏ ra một cái giá lớn cưỡng ép Hoàng Chiêu Nguyệt và Bạch Xuy Tuyết lôi vào Thận cảnh thứ hai, nếu như không ăn được máu thịt của hai người này, nó chắc chắn phải chết!
Cho nên Thận ma không thể không lấy tinh huyết ra, cưỡng ép một phần linh hồn đã bị ăn của Lạc Lăng, thừa dịp nàng ấy bị thương nặng suy yếu, tiếp quản thân thể của nàng ấy.
Vốn dĩ Thận ma muốn tốc chiến tốc thắng, ăn toàn bộ máu thịt và linh hồn của Bạch Xuy Tuyết, giữ được mạng nhỏ, sau đó nhanh chóng bỏ trốn, tìm một nơi tốt tu luyện.