Lời giới thiệu thật quen thuộc, làm cho Hoàng Chiêu Nguyệt và Bạch Xuy Tuyết đồng loạt nghiêng đầu nhìn sang.
Chỉ thấy sau lưng có một Yêu tu áo đỏ cách đó không xa, đang tiến tới trước mặt hại vị kiếm tu cõng kiếm, trong tay cầm một đống sợi dây đủ màu sắc đang giới thiệu với bọn họ.
Hoàng Chiêu Nguyệt: “..”
Giỏi lắm, cùng một sợi dây, vô số cách gọi.
Đầu năm nay, làm ăn thật đúng là gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.
Hoàng Chiêu Nguyệt yên lặng thu hồi tầm mắt, quay đầu lại hỏi Yêu tu tóc vàng: “Dây nhân duyên? Đặc biệt chuẩn bị cho đạo lữ?”
Yêu tu tóc vàng cười hì hì che giấu lúng túng, nói: “Khụ khụ, dây nhân duyên, dây tình bạn, dây người thân,… cô nương và công tử thích tên gì thì gọi tên đó, hiệu quả đều là giữ chặt nhau. Hôm nay dây nhân duyên này là sản phẩm bán chạy nhất, công tử còn là khách quen của Huyễn sơn, cho nên chúng ta lấy một cái giá hữu nghị. Cô nương năm mươi linh thạch hạ phẩm mua một tặng một được không?”
Ở phía sau Yêu tu tóc đỏ đang giới thiệu cho hai kiếm tu lại đúng lúc lên tiếng: “Các đạo hữu, dây tình bạn này không cần 998*, một cái mười viên linh thạch hạ phẩm là có thể mang về nhà! Không mua sẽ bị thiệt không mua sẽ bị mắc lừa!”
*Xuất phát từ một quảng cáo bán hàng trên ti vi: Chỉ cần 998! Đúng vậy bạn nghe không nhầm! Không cần 2998 không cần 1998 chỉ cần 998! 998 tệ là bạn có thể ôm về nhà!
Yêu tu tóc vàng: “..”
Ông trời tới giết tên chó tóc đỏ này đi!
Thật vất vả mới đụng phải Phù tu có tiền, đang muốn kiếm một khoản… Hắn ta dễ dàng sao!
Hoàng Chiêu Nguyệt hơi nhướng một bên lông mày, cười như không cười nói: “Giá hữu nghị? Không mua được sẽ bị thiệt? Không mua được sẽ bị mắc lừa?”
Yêu tu tóc vàng miễn cưỡng nở nụ cười, “Cô nương, mới vừa rồi là ta nói sai, năm mươi linh thạch hạ phẩm năm dây nhân duyên, còn tặng thêm cho cô nương một dây.”
“Ta nhớ mới vừa rồi ngươi nói mua một tặng một?” Bạch Xuy Tuyết dùng giọng điệu nhẹ nhàng, nói ra cái giá làm cho người ta lạnh lòng: “Vậy mua năm sợi không phải được tặng năm sợi sao?”
Hoàng Chiêu Nguyệt phụ họa gật đầu: “Đúng vậy.”
Yêu tu tóc vàng lập tức trừng lớn đôi mắt như hạt đậu của mình, hắn ta thật sự không nghĩ đến Phù tu có tiền lại sẽ keo kiệt như vậy, trái tim lạnh một nửa rồi.
“Chuyện này… cô nương, công tử.” Yêu tu tóc vàng lộ ra vẻ khổ sở, vô cùng khổ sở nói: “Các ngươi như vậy là làm khó ta.”
Hoàng Chiêu Nguyệt cười cầm một sợi dây nhân duyên, đầu ngón tay nhéo nhéo thư, “Ta nhớ Yêu tu các ngươi thành thật nhất, tùy ý sửa thành giá cao thì khó xử rồi?”
Sắc mặt Yêu tu tóc vàng thay đổi mấy lần, cuối cùng than thở nói: “Đã như vậy… Vị công tử này là khách quen, cũng được coi là tiếp xúc nhiều với Yêu tu chúng ta. Lúc này năm mươi linh thạch mua năm dây còn mua một tặng một, coi như kết giao bằng hữu với công tử cô nương. Ta gọi là Đại Hoàng, lều là số 33 màu vàng, nếu lần tới còn đến Huyễn sơn, cứ tìm ta, ta cho các ngươi giá hữu nghị.”
Hoàng Chiêu Nguyệt ý vị thâm trường lẩm bẩm: “Giá hữu nghị?”
Da đầu Yêu tu tóc vàng căng ra, nhìn xung quanh một chút, lập tức nhỏ giọng thì thầm: “Giá hữu nghị, ta cho các ngươi một dây tám linh thạch hạ phẩm, đây là giá tiền khách quen của Đại Hoàng ta. Các ngươi là bạn của Đại Hoàng ta, ngày sau giới thiệu đồng môn đến cũng là cái giá này.”
Hoàng Chiêu Nguyệt: “…”
Giỏi lắm, tên Yêu tu này thật biết làm ăn, lúc này đều không quên để người ta giới thiệu khách hàng cho mình!
Cuối cùng hai bên cũng như đã đạt thành mua bán vui vẻ, chủ quán còn đưa thêm một cái hướng dẫn sử dụng sợi nhân duyên.
Hai người nhìn đại khái hướng dẫn sử dụng, Hoàng Chiêu Nguyệt tiện tay cầm đầu sợi dây màu đỏ, Bạch Xuy Tuyết cũng cầm một đầu.
Một giây sau, sợi dây mềm mại kia tự động quấn lấy cổ tay bọn họ, buộc thật chặt lôi kéo không ra.
Chẳng qua muốn cởi sợi dây này cũng dễ dàng, chỉ cần hai bên đồng thời rót linh khí vào cổ tay bị trói, sợi dây sẽ lập tức cởi ra.
Đáng tiếc, sợi dây này là sản phẩm dùng một lần, cởi ra sẽ không còn tác dụng, nếu không có thể bán được giá tiền cao hơn.
Hoàng Chiêu Nguyệt giơ tay lên kéo thử một chút, hài lòng nói: “Không tệ.”
Bạch Xuy Tuyết dùng phù triện công kích đánh vào sợi dây, một kích đơn giản, sợi dây không có tổn hại gì, độ cứng có thể so được với linh khí.
“Quả thật không tệ.”
Yêu tu tóc vàng bên cạnh nhìn Bạch Xuy Tuyết lãng phí phù triện như vậy, đau lòng đến mức ánh mắt cũng đỏ.
Một tấm phù triện công kích bình thường cũng có giá năm mươi linh thạch!
Nhưng hắn ta nào dám nói chuyện. Sau khi tham tiền bán ra giá gốc, chỉ có thể mong hai vị tu sĩ này nhớ đến chuyện giảm giá, ngày sau chiếu cố đến chuyện làm ăn của hắn ta một chút.
Đợi hai người đi xa, Yêu tu tóc vàng ở trước mặt khách bảo sao làm vậy, lập tức quay đầu nghiến răng nghiến lợi đánh một cái thật mạnh vào người cùng ngành: “Đại Hồng cẩu! Ngươi có vấn đề! Giọng lớn như vậy, hại chuyện làm ăn của ta, không trách ngươi không bán được!”
Yêu tu tóc đỏ cũng bắt đầu hùng hùng hổ hổ: “Cút! Chó vàng ngốc, nếu không phải lão tử đụng phải kiếm tu, đã sớm bán được rồi!”
Hai Yêu tu bắt đầu kịch liệt gây gổ.
Phía trước hai kiếm tu không có tiền mua dây tình bạn, đang suy nghĩ cách: “…” Cảm giác bị vũ nhục.
Hoàng Chiêu Nguyệt ở xa xa nghe được giọng của bọn họ che trán cười thật to.
Bạch Xuy Tuyết hơi cong môi, dùng dây màu đỏ kéo nàng đi về phía trước.
Hai người một đường đi đến cái lều cuối cùng của một hàng lều tràn đầy màu sắc, nơi này là nơi vào núi, cổng hình vòm dùng đủ loại hoa tươi tô điểm, chính giữa chạm trổ ra hai chữ Huyễn sơn vô cùng mạnh mẽ có lực.
Bên cạnh cửa, khảm một khối ngọc thạch màu trắng hơi mượt mà. Trung tâm ngọc thạch, là ba chữ thật to “Tiến sơn thạch”.
Bên cạnh Tiến sơn thạch, để một cái bàn gỗ to, một người trung niên râu quai nói tuấn mỹ ngồi ở chỗ đó, đang chống đầu ngủ gật.
Đối diện trung niên, là hai hộ vệ Yêu tu mặc ngân giáp (áo giáp bạc).
Sau lưng có người lần đầu tiên đến Huyễn sơn hỏi hộ vệ ngân giáp, chỉ nghe hộ vệ nói: “Vào Huyễn sơn, mỗi người cần phải ở chỗ đại nhân giao mười linh thạch hạ phẩm làm phí vào núi.”
Vì vậy Hoàng Chiêu Nguyệt và Bạch Xuy Tuyết đi đến sau một hàng mười tu sĩ, có trật tự xếp hàng giao phí vào núi cho người trung niên kia.
Người trung niên râu quai nói nghe tiếng, lau nước miếng bên miệng, tỉnh ngủ rồi bắt đầu ngồi đó thu tiền.
Theo dòng người, cuối cùng Hoàng Chiêu Nguyệt và Bạch Xuy Tuyết cũng vào núi.
Hai người đi vào không bao lâu, bạch ngọc có chữ Tiến sơn thạch khảm vào bên trong núi hơi có vẻ mượt mà bắt đầu phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Ánh sáng nhạt này, dần dần lấp đầy trải rộng cả khối ngọc thạch.
Người trung niên râu quai nón mê màng buồn ngủ nhất thời hoảng sợ, nhanh chóng vẫy tay dùng một cái áo màu đen che lại tất cả ánh sáng của ngọc thạch.
Vẻ mặt của hắn ta nghiêm nghị, lấy ra một tờ giấy trắng, ngưng tụ thành thần niềm. Vốn muốn tạo thành tín điểu bay ra ngoài, nhưng lại cảm thấy không yên tâm.
Vì vậy hắn ta nói với hai hộ vệ ngân giáp ở đối diện: “Ngân Hổ, phân phó xuống dưới, phỏng tỏa chỗ ra vào của núi Huyễn sơn! Người đã rời núi vào lúc này không cần ngăn cản, nhưng quyết không cho phép người nào tiến vào Huyễn sơn! Ngân Tước, đưa phong thư này cho lão yêu vương, nói có chuyện lớn bẩm báo. Đi nhanh về nhanh.”
“Dạ, đại nhân!”
Hộ vệ ngân giáp nhận mệnh rời đi.
Ngân Hổ bắt đầu phong tỏa tất cả cửa ra vào của Huyễn sơn, không cho phép tu sĩ đi vào Huyễn sơn nữa. Ngân tước thì hóa thành nguyên hình, dùng mỏ bạc ngậm bức thư mà chỉ có Yêu vương mới có thể mở ra, lấy tốc độ nhanh nhất đập cánh bay về phía trấn Bạch Hạc.
Ước chừng cả buổi, Ngân Tước vung cánh, nhẹ nhàng bay vào bên trong khách điếm Bạch Hạc.
Chưởng quỹ Bạch Hạc đang chống đầu lười biếng ngủ, Ngân Tước đậu xuống quầy, lộ ra móng vuốt nho nhỏ, cẩn thận đi hai bước, đã bị một bàn tay chậm chạp bắt lấy.
Một tay ôm lấy con chim lông mềm mại.
“Đưa… Tin tức… gì đến?” Chưởng quỹ chậm rãi ngáp một cái, không nhanh không chậm cầm lấy thư ngậm trong miệng của nó.
Y dùng thần niệm mở ra, sau khi biết được tin tức phản ứng đầu tiên là ngẩn ngơ.
“Tiến sơn thạch, sáng lên?”
Ngân Tước bị nắm lông cả người chợt trợn đôi mắt nho nhỏ, đây là lần đầu tiên nó nghe được một câu hoàn chỉnh của lão yêu vương.
“Truyền lệnh… để cho hắn… mở… đại trận Huyễn sơn…”
Ngân Tước: “…” Quả nhiên câu thông thuận mới vừa rồi chỉ là ảo giác nhất thời của nó mà thôi!
Từ từ, mở đại trận Huyễn sơn?!
Đại trận Huyễn sơn?
Mở đại trận Huyễn sơn gì?!
Hình như nhìn ra được khiếp sợ trong đôi mắt nhỏ như hạt đậu của Ngân Tước, chưởng quỹ Bạch Hạc gật đầu nói: “… Đúng vậy… chính là… đại trận Huyễn sơn… đó…! Nếu… không làm tốt… chuyện này… bảo hắn… đưa đầu đến gặp…”
Những lời này cũng được truyền vào tờ giấy, bị chưởng quỹ Bạch Hạc nhét vào trong miệng Ngân Tước: “…. Đi đi!”
Lão yêu vương ra lệnh, Ngân Tước không dám chậm trễ, đạp cánh vội vã bay ra khỏi khách điếm Bạch Hạc.
Trong khách điếm Bạch Hạc, chưởng quỹ từ trong tay áo lấy ra một cái kính màu đen mang theo phong cách cổ xưa. Y dùng một tấm vải trắng sạch sẽ chậm chạp lau mặt kính, trên mặt dần nở nụ cười chân thành.
“Theo lời… Vân Sinh tiền bối… nói… người có thể… mang hòa bình… cho Vân giới… xuất hiện… rồi…”