Ba ngàn năm trước, Vân Sinh cố gắng hết sức cũng không có cách nào ngăn cản được tranh đấu giữa Nhân tộc và Ma tộc. Vào lúc phi thăng, cho thiên tài tuyệt diễm trong biên cảnh Yêu tu — Yêu vương Bạch Hạc một khối bạch ngọc “Tiến Sơn thạch”.
Cùng lúc đó, ngài còn giao phó cho Bạch Hạc cách sử dụng Tiến Sơn thạch này, hơn nữa để lại mấy câu nhìn lén ý trời — tương lai có thể sẽ xuất hiện người có thể ngăn cản tranh đấu giữa Nhân tộc và Ma tộc, chân chính mang lại hòa bình cho Vân giới. Tổng cộng có hai người, hai người này cần phải không ngừng ma luyện trong âm thầm, cuối cùng mới có thể đạt thành tựu đại đạo, thay đổi thế cục tranh đấu của Nhân Ma ở Vân giới.
Hai người này gắn liền với Thiên mệnh, mặc kệ là ai đi ngang qua Tiến Sơn thạch, cũng sẽ làm cho Tiến Sơn thạch có phản ứng, hiện lên ánh sáng nhàn nhạt. Nếu như hai người đồng thời xuất hiện, ánh sáng màu vàng sẽ từ từ lấp đầy cả ngọc thạch.
Mới vừa rồi từ bên trong thư thần niệm chưởng quỹ Bạch Hạc biết được động tĩnh của ngọc thạch, biết được hai người mà y đã chờ hơn ba ngàn năm đã đi vào trong Huyễn sơn, lập tức sắp xếp người mỡ đại trận Huyễn sơn.
Đại trận Huyễn sơn là một sát trận to lớn làm dựa theo lời phân phó của Vân tiên tiền bối trước khi phi thăng, là vì muốn ma luyện cho hai người kia. Chỉ là sau khi Vân Sinh rời đi, quả thật chưởng quỹ Bạch Hạc cảm thấy sát trận kia quá hung ác, nghĩ tới nghĩ lui vẫn làm yếu sát chiêu của sát trận, lại giữ lại một cửa sinh bên trong sát trận.
Ở trong trận pháp có ngàn vạn con đường có thể đi, nhưng chỉ có một cửa là bình yên vô sự. Người bước vào trong đó, trước mắt sẽ xuất hiện ảo cảnh xinh đẹp mỹ lệ khác hoàn toàn với ảo cảnh trong con đường hung hiểm, cảnh tượng còn thỉnh thoảng sẽ thay đổi theo tâm ý của người đó.
Chẳng qua tỷ lệ cửa sinh này rất nhỏ, nên là người may mắn như thế nào mới có thể bước vào? Hơn nữa còn là hai người?
Chưởng quỹ Bạch Hạc rất tự tin, dù y có để lại một cửa sinh, nhưng đường hung hiểm bên trong đại trận Huyễn sơn cũng nhất định có tác dụng ma luyện bọn họ.
tiền bối Vân Sinh từng nói qua, đến lúc đó người có thể đi ra từ bên trong đại trận Huyễn sơn, chính là hai người mang Thiên mệnh.
Vốn dĩ thiết lập ban đầu chính là sát trận sẽ trừ hai người này ra sau đó giết hết những người còn lại bên trong Huyễn sơn. Hôm nay trận pháp đã thay đổi, những tu sĩ khác ở trong đại trận Huyễn sơn cũng chỉ kiệt sức té xỉu.
Đợi đến lúc đại trận Huyễn sơn biến mất, những người này vẫn sẽ chìm vào trong mộng đẹp của Huyễn sơn, tỉnh lại cũng sẽ cho rằng đó là giấc mộng.
Không có bất kỳ người nào sẽ tử vong trong sát trận.
Chưởng quỹ Bạch Hạc càng nghĩ càng cảm thấy vui vẻ, hào hứng chậm chạp đặt huyền kính xuống, chờ đợi đại trận Huyễn sơn mở ra, tất cả cảnh tượng bên trong cũng sẽ xuất hiện bên trong huyền kính.
Đến lúc đó, y phải quan sát thật kỹ, rốt cuộc hai người nào là người mang Thiên mệnh.
Yêu cảnh, Huyễn sơn.
Bước qua cổng vào núi hình vòm, một nhóm người hơn mười người đang chậm rãi đi về phía trước. Xung quanh Huyễn sơn đều bóng loáng như mặt gương, giống như đang giẫm trên gương, nhưng chân chính giẫm chân xuống là có cảm nhận giống như tuyết đọng, tiếng kẽo kẹt không ngừng vang lên dưới chân.
Cổ tay phải của Hoàng Chiêu Nguyệt cột sợi dây nhân duyên kéo chặt cổ tay trái của Bạch Xuy Tuyết, hai người đi sau mười mấy tu sĩ, đi dọc theo con đường mòn lên núi do Yêu tộc xây dựng.
Nghe nói mấy ngàn năm trước Yêu vương Yêu tộc tộc tay xây, chỉ cần bước về phía trước, có thể yên bình chìm vào ảo cảnh tốt đẹp, cho đến khi đi ra khỏi Huyễn sơn thần kỳ này.
Ngay cả vách núi của Huyễn sơn cũng bóng loáng như gương, lúc một tay sờ vách núi, mơ hồ có thể cảm nhận được sự nhấp nhô.
Hoàng Chiêu Nguyệt sờ vách núi, Bạch Xuy Tuyết vịn dây cáp, dắt nhau đi về phía trước. Hai người đã vượt qua tất cả tu sĩ, đang leo đoạn dốc khó đi nhất.
Tinh thần lực của hai ngủ đủ mạnh, cũng không có rơi vào ảo cảnh tốt đẹp. Thậm chí Hoàng Chiêu Nguyệt còn dành chút thời gian quay đầu nhìn thử, mặc dù động tác của mười mấy tu sĩ phía sau bọn họ chậm chạp, nhưng vẫn vô cùng an toàn đi về phía trước.
Leo lên đoạn dốc này cũng không trở ngại bọn họ bước từng bước vững vàng.
Hoàng Chiêu Nguyệt thấy tốc độ của Bạch Xuy Tuyết không giảm, vừa liếc nhìn trong đám người tu sĩ hành động chậm chạp đi sau lưng bọn họ có tu sĩ Minh Tâm Cảnh, rất tò mò: “Tiểu Xuy, ngươi đang ở trong ảo cảnh sao?”
Tay đang vịn dây cáp của Bạch Xuy Tuyết hơi dừng một chút, bắt đầu từ từ chậm tốc độ lại, để cho Hoàng Chiêu Nguyệt kéo mình, đồng thời còn hơi thở dốc, vẻ mặt hơi có chút giãy giụa: “Ta đang ở… Tiểu Chiêu, ngươi ở đâu?”
Trong lòng Hoàng Chiêu Nguyệt không khỏi lộp bộp một tiếng.
À đúng rồi, bây giờ nàng cũng là tu sĩ Khai Thiên cảnh.
Vì vậy cái tay đang vịn vách núi của nàng thoáng nắm lại, gần như hai chân đứng yên, thở hổn hển giống như chạy mười ngàn mét, “Ta cũng đang ở… trong ảo cảnh…”
Bạch Xuy Tuyết: “Cẩn thận…”
Hoàng Chiêu Nguyệt: “Ngươi cũng vậy…”
Hai người không có kẽ hở thay đổi cách nói chuyện giống như khách điếm Bạch Hạc, hai bên cũng tự nhận mình diễn cực kỳ thích hợp.
Lúc Hoàng Chiêu Nguyệt đang chuẩn bị hỏi bây giờ hắn đang ở trong mộng cảnh như thế nào, trong đầu đột nhiên cảm thấy choáng váng, nàng nhanh chóng lấy ra một ít pháp bảo phòng ngự cho mình.
Trước khi vào Huyễn sơn, nàng và Bạch Xuy Tuyết đều đeo một chiếc nhẫn linh khí nếu gặp phải công kích sẽ cảm thấy đau nhói rồi thanh tỉnh lại.
Lúc trước mấy pháp bảo phòng ngự nàng cho hắn, Bạch Xuy Tuyết cũng đã mặc hết lên người, Hoàng Chiêu Nguyệt kéo dây nhân duyên thật chặt, ý thức vừa mới thanh tỉnh đã trở nên mơ hồ.
Bạch Xuy Tuyết gần như là cùng kéo dây nhân duyên với nàng, sau đó chậm chạp kéo người đến bên cạnh của mình.
Trong đầu dần dần có một áp lực giống như muốn hạ xuống, Bạch Xuy Tuyết vươn ngón tay ra, nắm thật chặt tay áo của Hoàng Chiêu Nguyệt, lúc này ý thức mới thả lỏng, tùy ý mình chìm xuống.