Điểm Đến Là Nơi Tận Cùng Góc Biển

Chương 12

Edit: Mỳ.

Chương 12: Đến nhà Ngang Thấm ăn chực – “Khụ khụ….” Thời Ngạo khoanh hai tay trước ngực, giả vờ khách sáo: “Vì anh đã không ngại đường xa đến mời nên tôi sẽ miễn cưỡng ăn một chút vậy!”

Lúc Thời Ngạo tỉnh dậy là đã quá trưa. Cô sờ lên cái bụng đang xẹp xuống của mình, khoác áo vào rồi đi thẳng đến nhà Ngang Thấm.

Ngao Đăng vừa bị Ngang Thấm răn dạy vì sáng nay dám xông thẳng về phía Thời Ngạo. Do đó mà khi nó nhìn thấy cô, lại sợ mình sẽ tiếp tục bị mắng nên sau khi sủa lên vài tiếng thì vội chạy ra ngoài đuổi theo con chim khách béo mập đang đậu trên rào chắn.

Thời Ngạo tìm kiếm quanh sân chẳng tìm thấy Ô Như Mục hay Ngang Thấm đâu cả. Cô đi đến phòng khách, thấy cửa bị mở rộng, trước cửa đặt một cái ghế gập nhỏ, chiếc radio cũ đang phát lên những bài hát Mông Cổ du dương. Nhưng nó lại tựa như một ông cụ tám mươi tuổi gần xuống lỗ, trong tiếng hát luôn xen lẫn những tạp âm khác.

Anh ta đâu rồi nhỉ?

Thời Ngạo ngồi xuống bên cạnh con ngựa nhỏ. Gió trên thảo nguyên Hulunbuir tựa như con dao sắc bén, hết lần này đến lần khác đâm vào người cô. Cho dù cô có khoác một lớp áo lông dày như lông gấu bên ngoài đi chăng nữa, vẫn không ngừng run rẩy. Cô không còn cách nào khác ngoài đứng dậy và dậm chân tại chỗ, chủ yếu để cho đầu ngón chân khôi phục lại một chút cảm giác.

Thời Ngạo đội mũ lại, vừa bước tới cửa thì bị Ngao Đăng đứng chắn dưới chân. Cô cố ý bày ra dáng vẻ tức giận, hy vọng rằng có thể hù doạ được nó, dồn hết khí thế mà oai hùm nói với Ngao Đăng: “Nếu mày dám cắn, tao sẽ méc Ngang Thấm đó!”

“Gâu!” Khi nghe thấy tên chủ mình, Ngao Đăng sủa lớn lên tựa như muốn trút giận, sau đó chạy đến cửa chuồng gia súc rồi ngồi xổm xuống. Đôi mắt màu xanh ngọc trong veo lọp rõ vẻ khinh thường mà liếc nhìn Thời Ngạo, như đang chế giễu cô, đồ nhỏ mọn!

Trên mặt Thời Ngạo hiện lên một nụ cười đắc thắng, giống như vừa mới thắng trận, uy phong lẫm liệt đi bước về phía con đường. Nếu cô mà có một cái đuôi, giờ phút này đây chắc cô đã không ngừng vui vẻ lắc lư.

Cô đi dọc theo con đường về hướng Nam, vốn chỉ định thử vận may, không ngờ lại nhìn thấy Ngang Thấm đang ở chỗ hôm qua để chăn dê.

Ngang Thấm vẫn ung dung ngồi trên lưng ngựa như mọi lần, cơ thể lên xuống đều đặn theo nhịp ngựa đi tới đi lui. Nhìn từ xa, chiếc áo choàng màu xanh kia càng làm cánh đồng tuyết mênh mông thêm phần đẹp mắt.

Thời Ngạo ở phía sau gọi Ngang Thấm, miệng cười toe toét: “Trùng hợp thật đấy, mình lại gặp nhau rồi nè.”

Ngang Thấm quay đầu ngựa, nhìn Thời Ngạo từ trên cao xuống. Anh chưa bao giờ biết cách hòa hợp với phụ nữ hay trẻ em, đặc biệt là người phụ nữ trước mặt này, cô chẳng khác nào một đứa con nít cả. Bởi thế cho nên anh mới phải áp dụng cách……phớt lờ cô.

Sau khi nhận được hiệu lệnh của Ngang Thấm, con ngựa linh hoạt xoay người. Khi cái mông béo của nó đi ngang qua Thời Ngạo thì vô tình vung đuôi một cái, đập thẳng vào mặt cô.

Đôi mắt của Thời Ngạo tối sầm xuống, vẻ mặt cố kìm nén cơn giận. Nếu không phải Tha Á rời đi, cô đành phải ăn chực đồ ăn của nhà Ngang Thấm thì Thời Ngạo đã sớm chửi ầm lên rồi.

Thấy Ngang Thấm đi xa, Thời Ngạo suy nghĩ một lúc, vẫn đuổi theo, giọng điệu có thêm vài phần khó chịu: “Được rồi! Tôi sẽ nói thật cho anh biết, tôi cố ý đến đây là để tìm anh!”

Tìm anh sao?

Ánh mắt đại bàng kia như có chút dò hỏi.

“Tôi đến nhà anh, nhưng anh lại không có nhà!” Thời Ngạo cố hết sức đi theo Ngang Thấm, không ngừng phàn nàn: “Con chó của anh tên Ngao Đăng phải không? Nó rống lên với tôi hoài! Còn nữa, sao anh không chừa đồ ăn lại cho tôi vậy? Anh nhỏ mọn thật đấy! Tôi đói bụng quá rồi!”

Cuối cùng Thời Ngạo vẫn không theo kịp ngựa của Ngang Thấm. Sau khi trút giận xong, cô đứng tại chỗ, chống nạnh, há miệng thở hồng hộc.

Ngang Thấm liếc nhìn Thời Ngạo bị tuột lại phía sau, anh nắm lấy dây cương, con ngựa dừng lại. Ngang Thấm bình tĩnh đáp: “Cô có dặn đâu.”

“Gì cơ?” Anh cách một đoạn khá xa, lại còn nói nhỏ, Thời Ngạo nghe không rõ, liền tiến về phía trước vài bước: “Anh nói gì cơ?”

Ngang Thấm lặp lại: “Cô có dặn đâu.”

Thời Ngạo càng thêm phần bối rối: “Anh không thể nói thêm được vài câu nữa sao? Muốn tôi đoán mò hả?”

Ngang Thấm thở dài, nể tình sáng nay cô phụ mình làm việc, kiên nhẫn nói lại lần thứ ba: “Cô không có dặn tôi chừa phần ăn cho cô.”

Thời Ngạo giận đến mức bụng quặn thắt, cuối cùng cũng nhịn không nổi mà mắng: “Tôi không dặn là anh cũng không chịu chừa cho tôi luôn hả? Cái đồ nhỏ mọn này! Anh đúng là một người vô cùng nhỏ mọn!”

Ngang Thấm quay lưng, kéo dây cương chuẩn bị rời đi. Nào ngờ, Thời Ngạo ngăn anh lại: “Này! Sao anh lại đi nữa thế?”

Ngang Thấm lạnh lùng đáp: “Tôi thích.”

Giận hả? Thời Ngạo đuổi chậm theo phía sau: “Nếu anh bỏ rơi tôi như thế là không đáng mặt đàn ông đâu đấy!”

Đã là đàn ông, không ai chấp nhận được mấy lời sỉ nhục như thế. Thời Ngạo tự tin cho rằng mình đã nắm giữ được điểm yếu của Ngang Thấm.

Nhưng Ngang Thấm là ai chứ? Anh tựa cơn gió thổi đến rồi lại khẽ rời đi trên thảo nguyên. Không vì ai mà đến, mà cũng chưa từng vì ai mà phải dừng bước cả.

Thời Ngạo nghiến răng nghiến lợi nhìn theo bóng dáng đang dần xa của Ngang Thấm. Hôm nay, anh đội một chiếc mũ lông cáo màu trắng, thoạt nhìn vô cùng lạnh lùng và kiêu ngạo.

Thời Ngạo tức giận chạy thẳng về nhà của Đức Bố thì thấy bóng dáng màu xanh da trời đáng ghét kia. Lúc này, anh đang đứng trước cửa sân nói chuyện với ai, trên tay còn cầm mũ lông cáo màu trắng vừa đội khi nãy.

Người nói chuyện với anh có thân hình cao vạm vỡ, mặc áo choàng Mông Cổ tối màu. Cách đó không xa là một chiếc xe máy kỳ lạ.

Tầm mắt của cô chạm phải mắt của Ngang Thấm. Thời Ngạo khịt mũi đầy vẻ khiêu khích, hất cằm lên cao.

Ánh mắt của Ngang Thấm tối sầm xuống, quay đi. Vốn dĩ Đô Lan vẫn đang luyên thuyên nói cũng ngừng lại, nương theo tầm mắt của Ngang Thấm mà nhìn qua.

Lúc đầu, Thời Ngạo hơi sửng sốt. Cô không nghĩ tới người kia là một cô gái trẻ tuổi. Thấy đôi phương nở một nụ cười hiền lành nhìn mình, cô cũng mỉm cười đáp lại. Chỉ đến khi cô ấy nghiêng mặt đi, Thời Ngạo lại tiếp tục tức giận, đẩy cửa đi vào trong nhà. Trông cô chẳng khác nào một chú nhím con, đầy gai trên mình. 

“Kia có phải là khách của chú Đức Bố không ạ?” Đô Lan tháo chiếc mũ Buryat trên đầu xuống.

Ngang Thấm gật đầu, không nói gì. Đô Lan nhạy bén nhận ra những thay đổi rõ ràng trên mặt anh. Khuôn mặt thô ráp vì nắng gió của cô lộ ra một nụ cười trêu ghẹo: “Em nghe bảo là chị ấy từ thành phố đến à?” Nhớ đến hình ảnh Thời Ngạo vừa rồi chẳng khác gì con gà chọi, cô ấy thở dài: “Ở thành phố lớn có khác.”

Thấy Ngang Thấm không tiếp lời, Đô Lan cũng không tiếp tục nữa. Hai người trò chuyện một lúc, Đô Lan ngồi lên xe máy, trước khi đi còn thở dài: “Em tò mò sao mà anh lại có thể quán xuyến hết việc nhà ghê. Nếu chồng em cũng học theo anh thì hay biết mấy!”

Chồng của Đô Lan bị mẹ nuông chiều đến hư hỏng. Mỗi lần cô trở về thảo nguyên sau khi bán hết sữa ở Hailar, tấm chăn trải giường lúc nào cũng nhăn nhúm, lại còn thích đặt đôi ủng cạnh lò sưởi.

Chỉ cần nhắc đến chồng mình, trên mặt Đô Lan lại lộ ra vẻ buồn bã, trông cô ấy tựa như chiếc radio liên tục phát lên những bài hát đắng cay. Nhưng nói gì thì nói, cuộc sống vẫn cứ trôi qua như thường lệ.

Nghĩ về chồng mình xong, chủ đề lại quay về vấn đề đại sự của Ngang Thấm: “Anh chưa từng nghĩ đến việc tìm một ai đó sao?”

Ngang Thấm sửng sốt: “Anh có Ngao Đăng với Ô Như Mục rồi.”

Những lời này vừa thốt ra đã khiến cho Đô Lan bật cười thật lớn: “Ngang Thấm ơi là Ngang Thấm! Anh làm sao đấy!”

Trong khoảnh khắc, Ngang Thấm không biết phải nói gì. Ngay cả tầm mắt cũng không được tự nhiên mà quay đi. Nhân vật chính của đề tài, Ngao Đăng và Ô Như Mục, giờ phút này đang nô đùa với con chim khách béo mập trên cửa rào, không hề biết đến chuyện mình đang bị ông chủ lấy ra làm bia đỡ đạn.

Tiếng xe máy gầm rú lần át tiếng cười của Đô Lan. Sau khi âm thanh đó đi qua sông Yimin thì dần dà nhỏ dần về phía nam dọc theo hướng đường cao tốc. Toàn bộ vùng đất Tây Tôc Mộc này, dường như đều đang lưu lại tiếng cười sảng khoái của cô ấy.

Đô Lan rời đi chưa bao lâu, trong sân nhà Ngang Thấm bốc lên khói bếp. Ngang Thấm nhìn bữa tối trong nồi đủ cho hai người, nhớ tới lời dặn dò của Đức Bố và Tha Á trước khi rời đi nên đội mũ đi về phía nhà bên kia. Ngao Đăng ở lại trông trước cửa nhà, còn Ô Như Mục thì đi theo Ngang Thấm.

Trong thời gian Ngang Thấm nấu ăn, bên ngoài trời đã nhá nhem tối. Hiện giờ anh phải cầm đèn pin mới có thể nhìn thấy rõ đường tuyết dưới chân. Anh đẩy cửa vào, thấy trong sân yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có căn phòng bên cạnh nhà bếp là sáng đèn.

“Cốc, cốc, cốc!” Ngang Thấm bước đến gõ cửa: “Này,

Đến giờ ăn rồi.”

Từ sau cuộc nói chuyện không mấy vui vẻ với Ngang Thấm, Thời Ngạo tức đến mức trằn trọc không thể nào ngủ được. Lúc này, khi nghe thấy giọng nói của anh, cô còn chưa kịp bình tĩnh lại, liền bướng bỉnh cãi: “Không ăn!”

“Ừ.” Ngang Thấm khẽ đáp lại trước khi rời đi.

“Này!” Thời Ngạo đi giày lung tung, đẩy cửa phòng ra, gió thổi khiến mắt cô lại hơi híp lại: “Anh cứ như vậy mà rời đi hả?”

Ngang Thấm bối rối: “Thì cô nói là không muốn ăn mà?”

“Khụ khụ….” Thời Ngạo khoanh hai tay trước ngực, vờ bày ra vẻ khách khí: “Anh đã có lòng đến mời, thì tôi cũng sẽ ăn một chút vậy!”

Ngang Thấm bĩnh tĩnh nhanh chóng đảo mắt qua nhìn Thời Ngạo. Anh nhìn thấy cô đi trái đôi bốt tuyết, thế nhưng cô dường như lại chẳng nhận ra điều đó, vẫn cố tỏ ra kiêu ngạo.

“Này!” Thời Ngạo gọi với theo Ngang Thấm đang rời đi, cô vội vàng lấy áo khoác đang mắc trên móc xuống, vừa mặc vào vừa gọi: “Chờ tôi đã! Trời tối quá, tôi không thấy đường đi!”

Nghe vậy, Ngang Thấm vô thức thả chậm bước chân, nhưng vẫn không có ý chờ cô. Thời Ngạo nhanh chóng đuổi theo kịp, miệng liên tục mắng: “Hôm qua cũng vậy, hôm kia cũng thế. Anh nghe không hiểu tiếng phổ thông hả? Nhờ anh đợi tôi chút thôi bộ khó đến vậy sao?”

Ô Như Mục vẫn luôn đi bên cạnh Ngang Thấm bỗng sủa lên hai tiếng, như thể là muốn bảo vệ chủ mình.

Thời Ngạo mượn cớ chỉ cây dâu mắng cây hoè: “Mày tên là gì? Tao đang nói chuyện với Ngang Thấm! Chẳng lẽ này mới là Ngang Thấm à?”

Trái lại Ngang Thấm lại chẳng nghĩ nhiều như Thời Ngạo, anh chỉ cảm thấy người phụ này sao mà ồn ào quá nên mới dừng lại đột ngột. Thời Ngạo không để ý mà đập thật mạnh vào lưng anh. Cũng không biết anh ăn gì để lớn mà tấm lưng lại to và bự như thế nữa.

“Anh đang đi mà, sao lại tự nhiên dừng lại vậy?” Thời Ngạo vừa xoa trán, vừa tức giận.

Giọng nói của Ngang Thấm có chút lạnh lùng: “Cô có muốn ăn nữa không?”

Thời Ngạo không kiên nhẫn đáp: “Ăn chứ!”

Ngang Thấm lại lên tiếng: “Ăn đi, ít nói lại.” Nói xong liền rời đi.

Lúc này cô mới muộn màng nhận ra rằng, anh chàng này đang chê cô nói quá nhiều. Thời Ngạo nắm chặt tay lại, đối diện với lưng anh, đấm một quyền thật mạnh vào trong không trung.

Tuy rằng bản thân có khá nhiều ý kiến trái chiều với Ngang Thấm nhưng khi Thời Ngạo nhìn thấy bàn thức ăn trước mặt, cô vẫn không khỏi thèm đến chảy hết cả nước miếng. 

Ngang Thấm đun nóng nồi rồi đặt bát đĩa và đũa lên cho hai người lên chiếc bàn nhỏ. Anh đưa con dao cắt thịt cho Thời Ngạo, cô thuận thế ngồi xuống. Thời Ngạo cắt một miếng thịt dê, mùi thơm đậm đà của thịt nhanh chóng lan tỏa trong miệng. Cô lại nếm thử món xúc xích huyết bò, nó thơm đến mức khiến cho khoé miệng cô khẽ cong lên.

Thời Ngạo thấy mình chỉ lo ăn mà không nói tiếng nào thì có vẻ hơi bất lịch sự, liền nói :“Tay nghề của anh không tồi đâu.” Cho dù Thời Ngạo đã ăn thịt tay cầm của Tha Á nhiều lần rồi, cô vẫn thấy Ngang Thấm làm rất ngon. 

Ngang Thấm chỉ hơi ngẩng đầu. Đôi mắt đen láy nhìn Thời Ngạo, không lên tiếng.

Thời Ngạo gắp một miếng thịt bò khô lên hỏi: “Cái này là anh tự phơi khô hả?”

Ngang Thấm gật đầu: “Ừ.”

Thời Ngạo chưa bao giờ trải qua bữa ăn nào gian nan như lần này. Thường ngày tuy cô không hay nói nhiều, nhưng trên bàn ăn Tha Á vẫn sẽ luôn hỏi cô những thắc mắc về thành phố lớn hay kể cho cô nghe những câu chuyện đây đó ở Tây Tô Mộc. Ví dụ như gia đình chăn nuôi nào đã bị mất đi trợ cấp chăn nuôi hàng tháng vì tổ tiên đã qua đời, hoặc có cô gái của gia đình nào đó đã bỏ trốn theo anh chàng người yêu đến nơi khác. Còn chú Đức Bố thì say sưa kể cho cô nghe về cái tên nào đó vì uống quá nhiều mà ngã xuống sống Yimin.

So với bàn ăn náo nhiệt như vậy, bữa ăn với Ngang Thấm lại yên tĩnh hơn nhiều. Từ đầu buổi đến cuối buổi chẳng thấy anh có bất kì biểu cảm gì, chỉ di chuyển con dao trong tay và im lặng nhai, như thể đang hoàn thành một nghi lễ cổ xưa nào đó.

Tuy rằng im lặng không có gì sai, nhưng hai người bọn họ cũng không tính là quen nhau lắm, cho nên có cảm giác xa lạ vô cùng. Ban đầu Thời Ngạo hơi ngượng, nhưng sau khi ăn xong thì cũng chẳng để ý đến nữa.

Ăn được một nửa, Ngang Thấm mở radio bên cạnh. Thời Ngạo nghe không hiểu, hình như là một chương trình nào đó. 

Ngang Thấm nhướng mi: “Ngày mai tôi sẽ vào trong thị trấn một chuyến.”

“Tôi muốn đi!” Thời Ngạo đặt bồ độ ăn trên tay xuống: “Điện thoại của tôi sắp hết tiền rồi.”

“Được.”

Sau khi trao đổi ngắn gọn xong, cả hai người họ lại trở nên im lặng. Bên tai chỉ còn nghe thấy chương trình radio phát bằng tiếng Mông Cổ, thi thoảng còn nghe được tiếng côn trùng phát ra sau bức tường. 

Trước khi rời đi, Thời Ngạo hỏi: “Ngày mai anh có đến nhà Tha Á để vắt sữa không?” 

Ngang Thấm đáp: “Có.”

Thời Ngạo lại nói: “Được, vậy tôi đợi anh.”

Ngang Thấm gật đầu: “Được.”

Ngang Thấm đứng trong sân, đưa mắt nhìn Thời Ngạo rời đi. Chờ cô đẩy cửa bước ra ngoài, anh lại đuổi theo.

Anh đưa đèn pin cho Thời Ngạo: “Cho cô cái này.”

Trong đêm tối, Thời Ngạo nhướng mày, sau khi nhận lấy thì lên tiếng: “Không phải là anh không quan tâm à?”

Ngang Thấm giật lại đèn pin, nói: “Nếu cô không cần thì thôi.”

“Tôi cần!” Thời Ngạo chộp lấy, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Đùa chút cũng không được hả? Đúng là đồ nhỏ mọn!”

Để đề phòng Ngang Thấm giật lại lần nữa, Thời Ngạo vội cầm đèn pin đi nhanh về phía trước. Vừa đi, cô vừa bật đèn lên.

Một chùm sáng từ đèn pin chiếu lên nền tuyết, trong nháy mắt cả con đường dưới chân đều đã được chiếu sáng. Thời Ngạo quay lưng lại, vẫy tay với Ngang Thấm: “Cảm ơn nha! Khúc gỗ!”

Ngang Thấm nhìn Thời Ngạo chạy nhanh như chớp, anh đứng trong tuyết lẩm bẩm: “Khúc gỗ?”

Bình Luận (0)
Comment