Điểm Đến Là Nơi Tận Cùng Góc Biển

Chương 13

Edit: Mỳ.

Chương 13: Đi xe mô tô vào thị trấn – Ngay sau đó anh nghe thấy giọng nói đầy kiêu ngạo xem lẫn chút ngập ngừng của Thời Ngạo: “Đường dốc quá! Anh cho tôi mượn eo đỡ nhé! Tôi không hề có ý lợi dụng gì đâu đó!”

Trước khi đi ngủ, Thời Ngạo còn cố ý đặt đồng hồ báo thức lúc 3 giờ sáng. Kết quả là khi cô ngơ ngác mở mắt ra, bật điện thoại lên thì đã 4 giờ mất rồi. Cô vội vàng mặc áo khoác, đi bốt rồi chạy ra ngoài. Vừa đến cửa, cô đã nhìn thấy Ngang Thấm đang đẩy cả một xe cỏ khô.

Thời Ngạo chạy chậm đến, giải thích: “Đồng hồ báo thức của tôi hỏng rồi!”

Ngang Thấm nhướng mi đáp: “Ồ.”

Thời Ngạo cho rằng anh không tin, nói tiếp: “Thật đó!”

Sau khi đẩy thức ăn vào trong chuồng gia súc, Ngang Thấm bận dỡ cỏ, chỉ thản nhiên trả lời: “Ừ.”

Thời Ngạo cúi xuống nhặt bó cỏ. Cả khuôn mặt cô đỏ bừng, phải mất một lúc lâu sau mới ném vào trong khay ăn: “Anh không giận à?”

Ngang Thấm bận rộn từ 3 giờ đến tận giờ, trên mặt phủ một lớp mồ hôi mỏng, lại bởi vì nhiệt độ quá thấp đã khiến cho hàng chân mày và tóc như được phủ lên một tầng sương trắng. Tay anh hơi dùng sức, ném cỏ khô vào trong khay, vừa trả lời Thời Ngạo: “Không có.”

Lúc này Thời Ngạo mới yên tâm tiếp tục làm việc. Tuy rằng cô vẫn hay mắng mỏ Ngang Thấm, nhưng nếu đã đồng ý phụ giúp anh rồi nên cô cũng không muốn để lại cho anh toàn ấn tượng xấu như lười biếng hay không đáng tin cậy được.

Công việc của Ngang Thấm ở nhà Tha Á đã đến giai đoạn cuối, chỉ trong chốc lát đã làm xong. Thời Ngạo vui vẻ đi theo sau, nhìn qua nhìn lại vẫn không thấy hai con chó săn hay mạnh mồm với mình đâu, cô tò mò hỏi: “Hai con chó kia của anh. Ngao Đăng với Ô Như Mục ấy, bọn nó không đi theo anh à?”

Ngang Thấm đáp: “Bọn nó ở lại trông nhà rồi.”

“À.” Thời Ngạo lại hỏi: “Thế khi nào thì chúng ta lên trấn trên?”

Ngang Thấm trả lời ngắn gọn: “Sau khi xong việc.”

Thời Ngạo bĩu môi. Cô phát hiện, muốn nói chuyện với Ngang Thấm thật sự rất khó. Hoặc là anh không nói, hoặc là chỉ nói có vài câu ngắn gọn. Nhất là đối với cô, lạnh lùng đến vô tình.

Khi đến trước nhà Ngang Thấm, cô nhìn thấy hai con chó săn đang nghiêm túc canh nhà. Bây giờ bọn nó có vẻ như đã quen với mùi của Thời Ngạo. Tuy rằng chưa hẳn là thích, nhưng cũng không còn sủa inh ỏi mỗi khi nhìn thấy cô nữa. 

Tuy nhiên, Ngao Đăng vẫn còn ôm cơn giận. Mỗi khi đôi mắt xanh thẳm, trong suốt như pha lê kia nhìn Thời Ngạo, nó sẽ làm lơ quay đi với vẻ khinh thường. Ban đầu Thời Ngạo còn hơi sợ, nhưng sau vài lần, cô phát hiện ra con chó còn trầm ngâm hơn cả Ngang Thấm nữa. Từ vẻ mặt, cử động trông chẳng khác nào như thành tinh, nhưng thật ra chỉ là một con hổ giấy mà thôi.

Vì vậy, thỉnh thoảng cô còn cố tình trêu chọc Ngao Đăng. Mỗi lần như thế Thời Ngạo lại rất hài lòng khi thấy nó tức giận nhưng không dám cắn cô. Điều này làm cho cô có cảm giác như mình đã thắng được Ngang Thấm vậy.

Thời Ngạo làm mặt xấu với Ngao Đăng. Sau đó, cô lại bận rộn chạy theo Ngang Thấm. Con dê con ngày hôm qua còn phải để Ngang Thấm cho bú bình, giờ đây đã có kỳ tích xảy ra. Dê mẹ đã tiếp nhận nó cùng với anh em mình chui lúc nhúc bên dưới bụng để bú sữa.

Thời Ngạo thấy thật tuyệt nên hỏi Ngang Thấm: “Anh làm cách nào vậy? Rõ ràng là hôm qua con dê mẹ còn không chịu cho nó đến gần mà!”

Đang bận rộn với công việc trước mặt, Ngang Thấm đáp: “Bôi phân lên con của nó. Khi con mẹ ngửi thấy mùi của chính mình thì nó nhận vào thôi.”

Lần đầu tiên Thời Ngạo nghe thấy Ngang Thấm nói nhiều như vậy, cô kinh ngạc mở miệng rồi đếm trên đầu ngón tay: “29 chữ! Ngang Thấm, đây là lần đầu tiên anh nói nhiều như vậy luôn á! Không ngờ là anh nói tiếng phổ thông lại giỏi thế!”

Ngang Thấm nhấc thùng sữa đã đầy lên. Khi đi ngang qua Thời Ngạo, anh vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng trước sau như một như từ chối việc đến gần từ người khác.

Thời Ngạo tiếp tục đùa: “Sao không nói gì nữa thế?”

Ngang Thấm ngoảnh mặt đi.

Thời Ngạo lại đuổi theo: “Hôm nay chúng ta vào trấn bằng gì thế? Cưỡi ngựa hả?”

Ngang Thấm đáp: “Đi xe mô tô.”

“À.” Thời Ngạo hỏi tiếp: “Thế Ngao Đăng với Ô Như Mục cũng đi chung luôn hả?”

Ngang Thấm lắc đầu: “Không đi.”

Một lúc sau, Thời Ngạo lại lên tiếng hỏi: “Ngày mai Tha Á sẽ quay lại phải không? Dì ấy đã gọi cho anh chưa?”

Ngang Thấm trả lời: “Chưa.”

Cô hỏi anh đáp, lần nào cũng là những câu lời ít ý nhiều giống như trước. Điều này đã làm cho Thời Ngạo tức giận cũng như khó chịu trong người, ấy thế nhưng cô lại chẳng có lý do gì để trách anh cả.

Thời Ngạo ấn vào huyệt thái dương đang căng phồng lên, cảm thấy có hơi mệt mỏi. Nhìn thấy Ngang Thấm đẩy xe ra ngoài, cô vội vàng đi theo. Kết quả là giẫm phải ngay một bãi phân, lại là cái loại nóng hôi hổi này.

“Chết tiệt!” Thời Ngạo chửi thề, nổi giận đùng đùng nhìn về phía đầu sỏ gây nên, liên tục mắng mỏ: “Sao mình lại xui xẻo vậy nè trời!”

Chỉ vì chuyện nhỏ này khiến cho tâm trạng cả buổi sáng của cô trở nên không tốt. Sau khi làm xong việc, Ngang Thấm chuẩn bị trà sữa cho cả hai như thường lệ. Sáng nay, anh còn đặc biệt chuẩn bị thêm món thịt khô, phô mai và đậu phụ vào trong sữa, tạo ra một hương vị khác.

Khi pha trà sữa xong, anh gọi Thời Ngạo. Cô chỉ khẽ đáp “Ừ” một tiếng, nhận lấy cái bát từ trong tay anh. Ngồi lên lưng ngựa trước cửa, uống từng ngụm lớn dưới làn gió lạnh trong lành.

Ngang Thấm cau mày, không biết nên nói gì. Thấy cô uống hết bát sữa, anh bước tới hỏi: “Cô có muốn uống thêm không?”

Thời Ngạo không khách sáo, trực tiếp đưa bát cho Ngang Thấm: “Cảm ơn!”

Ngang Thấm cũng không giận, lại đưa cô thêm bát nữa.

Không biết có phải do ngồi ở đầu gió hay không mà sau khi uống xong hai bát trà sữa lớn, Thời Ngạo sờ lên cái bụng căng phồng của mình rồi nấc lên không ngừng. Cô cố gắng hít một hơi thật sâu và thở ra đều đặn, thế nhưng cơn nấc vẫn tiếp tục.

Ngao Đăng và Ô Như Mục tò mò nhìn cô. Vừa nhìn đến đã bị Thời Ngạo trừng mắt nhìn lại, thấy thế bọn nó liền bỏ chạy đi tìm Ngang Thấm.

Mùa đông đến, Ngang Thấm hiếm khi đi xe mô tô. Hôm nay anh đẩy chiếc xe từ trong nhà kho ra, thấy trên đệm ngồi bị phủ một lớp bụi thì trở về lấy một tấm khăn, cẩn thận lau.

Khi Ngao Đăng nhìn thấy xe mô tô của Ngang Thấm, nó hưng phấn chạy vòng quanh. Bởi vì vào mùa hè, Ngang Thấm luôn đi xe mô tô, chở cả nó lẫn Ô Như Mục đi chăn thả ở những cánh đồng xa xôi, xanh mướt. Cho nên lúc nhìn thấy xe mô tô, nó lại ngây thơ nghĩ rằng mình sẽ được ngồi lên đó đi đến những chốn thật xa cùng Ngang Thấm.

Ngang Thấm nhấc chân, dễ dàng ngồi lên xe mô tô, nói với Thời Ngạo: “Lên xe.”

Thời Ngạo đáp “Ừm” một tiếng. Thấy mình lại sắp muốn nấc cục, liền vội vàng ngậm miệng lại. Kết quả lại thấy cô im lặng nấc, nửa thân trên theo đó mà nảy lên. Cô liếc nhìn người đàn ông đối diện, thấy anh dường như không để t@m đến thì mới bắt chước theo mà leo lên xe. Thời Ngạo thầm nghĩ về việc mình sẽ làm tiếp theo. Cô túm chặt lấy áo choàng bên hông anh.

Ngang Thấm rũ mắt, liếc nhìn bàn tay đang đặt trên thắt lưng mình. Sau đó, anh lặng lẽ quay đi.

Nương theo tiếng ga gầm rú, Thời Ngạo còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần đã bị xe mô tô kéo thẳng ra ngoài. Cô nghiêng đầu nhìn về phía sau, Ngao Đăng liên tục sủa đuổi theo. Ô Như Mục thì vẫn bình tĩnh ngồi yên trước cửa. Chỉ trong chốc lát sau, cô không còn nhìn rõ được gì nữa cả.

Chiếc xe phóng nhanh qua cánh đồng tuyết, để lại phía sau một hàng vết hằn trên nền tuyết. Gió lạnh tựa như dao đâm vào Thời Ngạo. Mặc dù Ngang Thấm lái xe rất êm nhưng mặt cỏ không bằng phẳng khiến cho cả hai người ngồi trên xe liên tục bị xốc nảy. Ngang Thấm trông có vẻ khá bình tĩnh, còn Thời Ngạo thì như bị giật thót cả tim gan. Cô vừa run vừa lẩm bẩm: “Sao mình lại đến thảo nguyên vào mùa đông vậy chứ!” Cô mở miệng, gió lạnh thừa cơ hội thổi vù vù vào trong miệng, liên tục uống gió Tây Bắc khiến cho cô không khỏi sặc vài ngụm! Sau đó cô mới muộn màng nhận ra, hình như mình đã hết nấc cục mất rồi.

Ngang Thấm làm ngơ trước những lời phàn nàn của Thời Ngạo. Anh có cảm giác eo mình đột nhiên bị siết chặt. Liếc nhìn qua khóe mắt, anh nhận ra rằng, chẳng biết từ lúc nào mà bàn tay vốn chỉ cầm một góc áo choàng của anh giờ đây đã quấn chặt lấy hai bên eo. Mùi nước hoa mà anh ngửi thấy trong phòng cô cách đây không lâu, giờ phút này đang hoà quyện trong làn gió mát lạnh thổi nhẹ vào chóp mũi anh.

Ngang Thấm không khỏi nheo mắt.

Ngay sau đó, anh nghe thấy giọng nói kiêu ngạo và mang tính thăm dò của Thời Ngạo: “Đường dốc quá! Anh cho tôi mượn eo dùng đỡ nhé! Tôi không hề có ý lợi dụng gì anh đâu đó!”

Thấy Ngang Thấm im lặng, Thời Ngạo lại lên tiếng: “Anh không nói gì thì tôi cứ cho là anh đồng ý rồi đấy nhé?” Bàn tay đang ôm lấy eo người đàn ông càng siết chặt hơn nữa.

Chiếc xe mô tô lao về phía trước, cắt ngang chân trời. Không lâu sau, hai người đã đến trước cửa hàng bán điện thoại trong trấn.

“Xuống xe.” Ngang Thấm nói với Thời Ngạo: “Tôi còn phải đi nơi khác nữa.”

“Ồ.” Thời Ngạo run rẩy buông đôi tay đang ôm eo Ngang Thấm ra. Lúc xuống xe, cô mới nhận ra chân mình giờ đây hệt như hai thanh gỗ đã bị mất đi tri giác. Thời Ngạo lấy điện thoại ra rồi lên tiếng: “Đưa số điện thoại của anh cho tôi!”

Ngang Thấm ngước nhìn Thời Ngạo.

“Mau lên! Lạnh quá!” Thời Ngạo thúc giục, chửi bới: “Ai mà biết anh đi đâu chứ? Lỡ anh bỏ tôi ở đây một mình luôn thì sao? Tôi có biết tiếng Mông Cổ đâu, hỏi đường kiểu gì? Lẹ đi! Số điện thoại của anh là gì?” 

“1380471XXXX.” Ngang Thấm vừa nói, ánh mắt nhìn sương trắng trên lông mày Thời Ngạo, dừng lại một chút: “Tôi sẽ đến đón cô.”

“1380471XXXX phải không?” Thời Ngạo bấm số. Sau khi tiếng nhạc chuông điện thoại của Ngang Thấm vang lên, cô mới tự tin cúp điện thoại rồi lưu vào danh bạ. Trong đó, cô để tên anh là hai từ “Khúc gỗ”.

Cô ngẩng đầu: “Anh sẽ không cho rằng tôi cố ý lấy số điện thoại của anh đấy chứ?”

Ngang Thấm im lặng.

Chiếc mô tô có hơi cản đường. Ngang Thấm nhấn ga, một lúc sau vang lên tiếng gầm rú từ động cơ, biến mất trong đám đông.

Thời Ngạo nhìn bóng lưng Ngang Thấm mỗi lúc một xa thì tự nhủ: “Làm sao có thể? Tuyệt đối không có khả năng!” Sau đó, cô nghĩ: “Tên này sẽ không thật sự quẳng mình ở cái đây luôn đó chứ, nhỉ?” Vừa nghĩ, cô vừa bước vào trong cửa hàng thật nhanh.

Thời Ngạo bước đến trước quầy, nói : “Xin chào, tôi cần nạp tiền điện thoại.”

Một cô gái trẻ ngẩng đầu lên hỏi: “Nạp bao nhiêu?”

Thời Ngạo suy nghĩ một lúc rồi nói: “300!” Cô không muốn phải ngồi xe vào trấn nữa đâu.

Sau khi nạp tiền điện thoại, cuối cùng cũng đã có mạng trở lại. Thời Ngạo mở phần mềm xã hội mà cô đã nhiều ngày không đăng nhập, phát hiện bài đăng mới nhất của mình về vùng đất Tây Tô Mộc đã tràn ngập bình luận của người hâm mộ như thường lệ. 

Cô chọn một số bình luận có lượt like cao, trả lời từng cái một.

Kế đến, cô nhìn thấy một tin nhắn riêng chưa đọc. Trước khi bấm vào, trong lòng cô dường như có một dự cảm. Số tài khoản là một chuỗi số, thậm chí còn không có hình ảnh gì trong tường nhà. Chỉ có một thông tin duy nhất là hộp thoại.

“Em đến Nội Mông à?”

Bình Luận (0)
Comment