Điên Cuồng Lún Sâu - Vô Tâm Đàm Tiếu

Chương 11

Quả cầu thủy tinh trong cửa sổ, kẻ lữ hành bên ngoài

"Xin lỗi."

Bạch Lộ Châu do dự rất lâu, cuối cùng vẫn thốt ra lời xin lỗi.

"Chuyện này làm sao có thể trách cô được? Cô đã chăm sóc chúng tôi rất chu đáo, tôi còn thiếu cô một lời cảm ơn nữa."

Trì Thu Uyển cẩn thận cất cuốn sách cuối cùng vào chiếc cặp nhỏ, nén lại sự mệt mỏi nơi khóe mắt, lịch sự mỉm cười với Bạch Lộ Châu.

"Trước đây, cô đã giúp chăm sóc con bé một thời gian dài, trong trường cũng luôn quan tâm đến Trì Dữu. Tôi nghe nói, có lần cô đã rất nghiêm khắc yêu cầu mấy cậu bé hay bắt nạt nó phải xin lỗi công khai trước lớp. Điều này chưa từng có giáo viên chủ nhiệm nào đứng ra bảo vệ con bé như thế. Thời gian gần đây, nó đã vui vẻ hơn rất nhiều, tính cách cũng cải thiện rõ rệt. Nếu không có sự việc lần này, nếu... nếu tình hình không trở nên tồi tệ như thế, có lẽ cũng không đến mức phải nói đến chuyện nghỉ học..."

Bạch Lộ Châu lắc đầu.

"Trì Dữu không làm gì sai, tôi không nghĩ cô bé nên bị ảnh hưởng đến mức phải nghỉ học. Tôi là giáo viên của em ấy, nhưng lần này lại không thể giúp được chút gì, tôi mới là người nên xin lỗi."

Trì Thu Uyển nói: "Thật sự không biết phải nói gì nữa, cô giáo Bạch..."

Bạch Lộ Châu: "Hy vọng chị đừng cảm thấy nặng nề. Nếu có chuyện gì lẽ ra tôi phải giúp mà lại không giúp, hoặc những việc lẽ ra có thể tránh được mà không tránh, tôi đều thấy mình có lỗi và sẽ nói xin lỗi."

Trì Thu Uyển mỉm cười cảm kích.

Bạch Lộ Châu tiễn Trì Thu Uyển xuống dưới tòa nhà giảng dạy.

Lúc chia tay, Bạch Lộ Châu vẫn không thể kìm nén được mà hỏi: "Trì Dữu dạo này thế nào rồi?"

Trì Thu Uyển thở dài: "Con bé lại trở về như trước đây, không nói chuyện, cũng không cười. Mấy ngày gần đây, nó thường xuyên trốn khỏi nhà, chạy đến mộ của ba ngồi lì ở đó. Đưa nó về thì nó lại tìm cách trốn đi, cứ thế lặp đi lặp lại, không có điểm dừng."

Bạch Lộ Châu nói: "Có việc gì cần tôi giúp, cứ tìm đến tôi nhé."

Trì Thu Uyển gật đầu: "Ừm, cảm ơn cô."

Tiễn Trì Thu Uyển xong, Bạch Lộ Châu chống gậy, chầm chậm bước về văn phòng, vừa đi vừa chìm trong suy nghĩ.

Vừa bước vào cửa văn phòng, cô đã nghe thấy tiếng giáo viên chủ nhiệm và một thầy dạy thế bên bàn kế bên đang bàn tán.

Hai người đàn ông trung niên đặt chiếc cốc giữ nhiệt xuống, nhấc nắp tách sứ lên, những mảnh vụn trà bị nhả ra từ kẽ răng đã ngả màu vàng vì thuốc lá.

Giáo viên chủ nhiệm nói: "Tôi đã nói từ lâu rồi, những đứa trẻ như thế này không nên học ở trường tiểu học bình thường, nó phải đến những trường chuyên biệt cho người khuyết tật."

Thầy giáo dạy thế khoát tay: "Nói thế cũng cực đoan quá, dù gì thì tứ chi của con bé vẫn lành lặn mà."

Giáo viên chủ nhiệm nói: "Nhưng chẳng lẽ tâm trí khiếm khuyết không phải là khuyết tật sao?"

Thầy giáo dạy thế nói: "Nói thế thì con bé nên được đưa đi điều trị tâm thần trước đã, thật đáng thương..."

"Trì Dữu không có vấn đề về trí thông minh, em ấy rất sáng dạ."

Bạch Lộ Châu không kìm được mà ngắt lời thầy giáo.

"Em ấy cũng chưa bao giờ làm điều gì quá đáng, bình thường ở trường, đã phải sống rất cẩn trọng rồi."

Giáo viên chủ nhiệm nói: "Nhưng nó có một người cha giết người mắc bệnh tâm thần mà!"

Thầy giáo dạy thế nói: "Đúng vậy, những vấn đề tâm thần thường có tính di truyền mà, thực tế cũng đã chứng minh điều đó rồi. Trì Dữu như thế thì rõ ràng không phải là đứa trẻ bình thường."

Giáo viên chủ nhiệm: "Nếu không thì làm sao lần này lại xảy ra chuyện cả lớp phụ huynh ký đơn yêu cầu nhà trường đuổi học nó..."

Thầy giáo dạy thế: "Đúng vậy."

...

Chẳng ai biết được, phụ huynh nào là người đầu tiên phát hiện ra chuyện của Tôn Kim Văn.

Tôn Kim Văn ——

Cha ruột của Trì Dữu.

Mười năm trước, Tôn Kim Văn và mẹ của Trì Dữu, Trì Thu Uyển, gặp nhau...

Hồi đó, họ là đồng nghiệp trong cùng một bệnh viện lớn. Trì Thu Uyển là con gái của phó giám đốc bệnh viện, còn Tôn Kim Văn là bác sĩ phẫu thuật chính trẻ tuổi nhất lúc bấy giờ. Cuộc hôn nhân của họ nhận được vô số lời chúc phúc và sự ngưỡng mộ từ những người xung quanh.

Có lẽ trong những năm đó, chẳng có ai quen biết họ mà không mong muốn có một cuộc hôn nhân hạnh phúc và tương xứng như vậy.

Thế nhưng, vào năm Trì Dữu lên sáu tuổi, cảnh sát trang bị đầy đủ bất ngờ đến nhà, dùng súng chĩa vào đầu Tôn Kim Văn và thô bạo bắt giữ anh ta.

Cùng năm đó, tòa án kết án tử hình ngay lập tức đối với Tôn Kim Văn với tội danh "kẻ giết người hàng loạt", không có án treo, không có oan khuất.

Thiên tài và kẻ điên rồ, dường như chỉ cách nhau một bức tường mỏng.

Cả hai người đều là những cá nhân xuất sắc với trí tuệ vượt trội. Trong khi Trì Thu Uyển dành cả đời mình cống hiến cho ngành y tế, tận tâm cứu chữa người bệnh, thì Tôn Kim Văn lại lợi dụng công việc của mình, ẩn mình trong tầng hầm tối tăm, kích động và say sưa cắt xẻ từng mảnh da thịt vô tội.

Tôn Kim Văn không mắc bệnh tâm thần, anh ta đơn giản là một kẻ biến thái bẩm sinh, với bản chất phản xã hội không thể biện hộ.

Khi bị tuyên án, anh ta vẫn không hề tỏ ra ăn năn, thậm chí đối mặt với hai từ "tử hình" cũng không có chút sợ hãi, chỉ nhún vai nói:

"Chẳng qua là do mấy người bị ràng buộc bởi đạo đức quá nhiều thôi. Tôi không sai, nhưng nếu các người muốn xét xử tôi thì cũng chẳng sao."

Công tố viên hỏi: "Chẳng lẽ anh không cảm thấy một chút áy náy nào cho những người đã bị anh chính tay phanh thây hay sao?"

Tôn Kim Văn thản nhiên đáp: "Chỉ là một đống thịt mà thôi, có gì để mà áy náy?"

Đó chính là cha của Trì Dữu.

Một người khiến ai cũng phải rùng mình khiếp sợ.

Khi quá khứ của Tôn Kim Văn bị phanh phui, phụ huynh trong lớp học của Trì Dữu lập tức xôn xao. Đám trẻ con thi nhau kể lể, thêm mắm dặm muối những câu chuyện kỳ quặc về Trì Dữu cho cha mẹ chúng nghe.

Nỗi sợ hãi lan tỏa nhanh chóng, như thể phụ huynh phát hiện ra một kẻ giết người bệnh hoạn đang ẩn nấp ngay bên cạnh con cái mình.

Khi quá khứ của Tôn Kim Văn bị phanh phui, các bậc phụ huynh trong lớp học của Trì Dữu lập tức xôn xao. Đám trẻ cũng như muốn lập công, đua nhau thêm thắt những chi tiết lạ lùng về Trì Dữu, rồi đem kể cho cha mẹ chúng nghe.

Nỗi sợ hãi nhanh chóng lan ra, mọi người như thể vừa phát hiện một kẻ giết người nhỏ bé và đáng sợ đang ẩn nấp cạnh con mình.

Hừm.

Thế thì làm sao mà chấp nhận được.

Ngày đầu tiên, phụ huynh phát động chiến dịch ký tên trong nhóm, ngày thứ hai gửi thư kiến nghị lên văn phòng hiệu trưởng, ngày thứ ba kéo theo báo chí, dùng sức ép dư luận, và đến ngày thứ tư, họ đứng xếp hàng trước cửa lớp học, dõi theo Trì Dữu rời đi.

Trì Dữu thực sự chưa từng làm sai điều gì.

Ở trường, mặc dù tính cách có phần khép kín, nhưng cô bé chưa bao giờ mang theo sự "kỳ lạ" của mình đến đây, chưa từng làm phiền ai.

Nhưng cái "sai" của Trì Dữu, có lẽ chẳng bao giờ bắt nguồn từ bản thân mình.

"Chính là đứa trẻ đó..."

"Đúng rồi, cái con nhỏ bệnh hoạn đó."

"May quá nó đi rồi, kiểu trẻ con này nguy hiểm quá..."

Những phụ huynh đến giám sát buổi "đuổi học" đứng trước cửa lớp, che miệng thì thầm với nhau.

Khi Trì Dữu đeo cặp, bước ra khỏi lớp, đi ngang qua bục giảng nơi Bạch Lộ Châu đứng, cô bé dừng lại trong thoáng chốc.

Ngẩng đầu nhìn Bạch Lộ Châu, đôi mày thanh mảnh nhíu chặt, trong đáy mắt là sự mơ hồ, lạc lõng tựa như sương mù mịt mờ sau cơn mưa.

Cô bé khẽ hỏi Bạch Lộ Châu:

"Cô ơi, tại sao em đã cố gắng hết sức để học cách trở thành một người bình thường, mà vẫn không được?"

Không được gì?

Không được ở lại? Không được chấp nhận?

Không được chơi đá cầu, nhảy dây cùng các bạn? Không được ai cười với em, không ai nhận lấy gói khoai tây chiên và kẹo mút em đưa?

Khả năng ngôn ngữ của Trì Dữu vẫn chưa đủ để nói hết những nỗi niềm này.

Cô bé quá xa lạ với thế giới không muốn chấp nhận mình, đến mức một câu hỏi cầu xin cũng trở nên khó diễn đạt thành lời.

...

Ánh mắt đó đã quanh quẩn trong đầu Bạch Lộ Châu một thời gian dài.

Rất dài.

Đối mặt với những lời lẽ dông dài của giáo viên chủ nhiệm và giáo viên dạy thay lúc này, Bạch Lộ Châu không kìm được mở miệng:

"Những phụ huynh ấy vì lo cho con mình nên mới nói những lời hồ đồ như vậy. Nhưng thầy Triệu, thầy Hứa, hai người là giáo viên mà không hiểu rằng trẻ con vô tội sao? Nếu có muốn bàn tán, thì hãy bàn về người cha đã giết người của con bé, Trì Dữu đã làm gì sai mà các thầy lại nói như thế về em ấy?"

Giáo viên chủ nhiệm và giáo viên dạy thay nhìn nhau cười, nói: "Quả nhiên là sinh viên vừa mới thực tập nhỉ. Nếu không phải là người trẻ mới bước chân vào xã hội, thì không thể nói những lời chính trực như vậy."

Giáo viên dạy thay: "Ha ha ha, em đúng là quá nghiêm túc rồi, Tiểu Bạch."

Giáo viên chủ nhiệm: "Cô ấy vẫn chưa hiểu được chân lý của cuộc sống người đi làm đâu, đợi thêm vài năm nữa rồi sẽ hiểu."

Bạch Lộ Châu: "Chân lý?"

"Đúng vậy."

Giáo viên chủ nhiệm đậy nắp ly giữ nhiệt, vỗ lớp cặn trà vào thùng rác, bình thản nói.

"Cuộc sống của những người lao động bình thường như chúng ta, chính là chăm chỉ làm việc, tận tâm giữ lấy công việc của mình. Thỉnh thoảng, trong lúc uống trà ăn cơm, bàn tán đôi chút chuyện tầm phào, xong rồi lại trở về với công việc. Bàn về chuyện tầm phào đúng hay sai, có phá vỡ những lý tưởng cao cả hay không, những thứ đó, đã từ những năm đầu đi làm, mọi người đã học được cách không suy nghĩ nhiều rồi."

Bạch Lộ Châu: "Vậy còn đạo đức nghề giáo thì sao?"

"Đạo đức nghề giáo gì chứ?"

Giáo viên chủ nhiệm khinh bỉ lắc đầu.

"Những thứ đó lúc trẻ còn nhiệt huyết thì được, chứ suốt đời cứ nghĩ về chúng, chẳng phải sẽ mệt mỏi sao?"

Giáo viên dạy thay ghé sát lại gần Bạch Lộ Châu, thì thầm vào tai cô.

"Đừng quá cãi cọ với giáo viên chủ nhiệm, ông ấy sẽ chấm điểm cho em trong bảng đánh giá đó. Em cũng biết, vì cái chân bị què mà khó khăn trong việc thi chứng chỉ giáo viên, em đã không còn lợi thế trong số những sinh viên thực tập này rồi..."

"Không sao cả."

Bạch Lộ Châu đứng dậy, từ trong tập tài liệu lấy ra bảng thực tập của mình, đặt thẳng trước mặt giáo viên chủ nhiệm.

"Đợt thực tập này tôi có thể miễn phí, còn chứng chỉ giáo viên thì tôi có thể thi vào năm sau. Ông cứ đánh điểm cho tôi ngay bây giờ, sau khi viết xong điểm 0, tôi sẽ mở miệng chửi người."

Giáo viên chủ nhiệm tức cười: "Bạn học không phải đều nói rằng gia đình em dạy dỗ rất tốt sao? Sao bây giờ lại làm bộ làm tịch, một câu không vừa lòng đã muốn chửi người?"

"Hy vọng ông hiểu rằng, chửi người không phải vì thực sự muốn tranh cãi vô nghĩa với ông."

Bạch Lộ Châu bình thản đáp.

"Tôi chỉ hy vọng trường này có thể nhanh chóng đuổi tôi đi."

Giáo viên chủ nhiệm: "Cái gì?"

Bạch Lộ Châu: "Đạo lý không đồng, không thể hợp tác."

Ba ngày sau, vào một buổi tối.

Khi đang phải đối phó với sự tấn công liên tục của giáo sư và trợ lý, Bạch Lộ Châu bỗng nhận được cuộc gọi từ Trì Thu Uyển.

Trì Thu Uyển: "Xin lỗi, tôi nghe nói về chuyện của cô trong mấy ngày qua, tất cả đều do chúng tôi ảnh hưởng đến cô. Tôi vốn không còn mặt mũi để làm phiền cô giáo nữa, nhưng mà..."

"Đừng nói như vậy." Bạch Lộ Châu ngừng công việc lại: "Có phải Trì Dữu đã gặp chuyện gì không?"

Trì Thu Uyển: "Ừm."

...

Sau khi đặt điện thoại xuống, Bạch Lộ Châu đứng dậy, khoác chiếc áo ngoài, vội vàng cầm lấy chiếc gậy và chìa khóa căn hộ.

Cô mở vị trí mà Trì Thu Uyển gửi cho, đứng bên đường và vẫy chiếc taxi đầu tiên chạy tới.

"Đến nghĩa trang Bắc Giao, cảm ơn."

Tài xế xác nhận: "Giữa đêm đến nghĩa trang à?"

Bạch Lộ Châu: "Đúng vậy."

Tài xế vừa thắc mắc vừa lầm bầm thấy kỳ lạ, rồi quay đầu xe.

Khi đến cổng nghĩa trang, Bạch Lộ Châu vừa bước xuống xe đã thấy Trì Thu Uyển.

Tóc của Trì Thu Uyển có vẻ rối bời, trên vai khoác một chiếc áo len, rõ ràng là vừa mới rời giường.

Cô ấy vội vàng bước tới gần Bạch Lộ Châu: "Ông bà của đứa trẻ đã ngủ rồi, tôi chỉ có thể đến một mình. Lần này thực sự không thể thuyết phục được Tiểu Dữu, tình trạng của con bé rất đáng sợ, tôi cũng không dám ép buộc..."

Bạch Lộ Châu: "Chị đợi ở đây một chút, tôi sẽ đi xem."

Trì Thu Uyển rưng rưng nước mắt: "Cảm ơn, cảm ơn cô."

Bạch Lộ Châu bước nhanh vào nghĩa trang.

Cô thường cố gắng giữ dáng đi ổn định dù phải chống gậy, nhưng lúc này như thể hoàn toàn quên đi "thói quen" đó, gậy chống rơi vào những điểm không đều, bước đi của cô cũng trở nên lạch bạch, từng sâu một nông.

Đi vào sâu hơn.

Ánh đèn bên lối đi ngày càng thưa thớt, những tán lá rậm rạp tạo ra những bóng tối đổ xuống trong đêm tối.

Mặt trăng biến mất sau những tán lá chồng chéo, tất cả ánh sáng như cũng đuổi theo mặt trăng rời khỏi.

Khi Bạch Lộ Châu đến được chiếc đèn đường cuối cùng ở cuối con đường nhỏ, cuối cùng cô cũng nhìn thấy Trì Dữu đang ngồi trước bia mộ lạnh lẽo.

Trì Dữu co mình lại, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đầy u ám như cái chết.

Cô bé ôm đầu gối, đôi tay dính đầy bùn đất, nhuốm máu không biết của sinh vật nào. Bên chân cô bé là một đống xác động vật đã bị mổ bụng, dường như có chim, chuột, và cái gì lớn hơn, đã bị mổ đến mức không thể nhận dạng được hình dạng.

Cô bé cứ ngồi giữa những xác chết, xung quanh là cỏ rậm rạp, hoa dại héo úa.

Trì Dữu ngẩng đầu, nhìn thấy Bạch Lộ Châu dưới ánh đèn đường.

Cái người cao lớn ấy đứng giữa một ánh sáng chia cắt màn đêm.

Quần áo chỉnh tề, làn da sạch sẽ, đôi mi cũng phản chiếu ánh sáng tạo thành những đường nét xinh đẹp.

Họ lặng lẽ nhìn nhau giữa làn gió đêm nặng mùi thối rữa đang lan tỏa khắp núi đồi.

Một cột ánh sáng xé toạc khung cảnh này thành hai phần.

Hoa lá, cây cổ thụ, cột đèn kim loại, tất cả đều được nhuộm thành hai tông màu hoàn toàn khác biệt.

Bạch Lộ Châu đứng trong ánh sáng, đẹp đẽ như quả cầu thủy tinh trong cửa sổ trưng bày, chỉ cần lắc nhẹ là có thể thấy tuyết rơi.

Trì Dữu im lặng ngồi trong bóng tối.

Nàng giống như một kẻ lữ hành cô độc, chỉ có thể ghé vào bên cửa sổ, vĩnh viễn chỉ có thể ngắm nhìn quả cầu thủy tinh xinh đẹp mà chẳng bao giờ với tới được.

- -----------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Ôm chặt lấy Tiểu Dữu đáng thương.
Bình Luận (0)
Comment