Điện Hạ Nói Dáng Vẻ Nổi Điên Của Ta Rất Đẹp

Chương 40

Khi Thẩm Yến tỉnh dậy, trời đã sáng rực. Y lại tỉnh giấc trên một chiếc giường lạ.

“Hệ thống à…”

Hệ thống chủ động báo cáo: “Đêm qua ngươi khóc đến ngủ quên, Tiêu Triệt bảo Lưu công công đưa ngươi về phòng.”

Thẩm Yến vui vẻ rạo rực: “Vậy đây vẫn là vương phủ của Tiêu Triệt phải không? Ta còn có cả phòng riêng nữa cơ.”

Hệ thống im lặng: “Ngươi quên rồi à? Đêm qua ngươi khóc như một con gấu vậy.”

Thẩm Yến: “Im đi, nếu ngươi không nhắc, chẳng ai nhớ đâu.” Ghét nhất mấy kẻ cứ nhắc lại ký ức người khác, không, là ghét hệ thống.

Hệ thống: “…”

Thẩm Yến đắc ý một lúc rồi lại hỏi: “Vậy Lưu công công đưa ta về kiểu gì? Hay là ta ngồi trên đùi Tiêu Triệt để hắn đưa ta về bằng xe lăn?” Nghĩ tới cảnh đó, Thẩm Yến thấy hơi không đẹp nhưng không thể ngăn bản thân cứ mãi mê mẩn; chỉ cần là trong vòng tay của Tiêu Triệt, thế nào y cũng chịu được.

Hệ thống: “Lưu công công bảo Mộc Hạ bế ngươi về.”

“Cái gì???” Thẩm Yến trố mắt, ôm chặt lấy mình. Vậy chẳng phải Mộc Hạ đã chiếm lợi sao?

Hệ thống: “Tiêu Triệt không đồng ý, nói ngươi không xứng đáng với kiểu đãi ngộ đó, nên là Xuân Sơn và Mộc Hạ đã khiêng ngươi về, một người khiêng tay, một người khiêng chân.”

Thẩm Yến tưởng tượng lại cảnh tượng đó, lặng lẽ bò xuống khỏi giường, âm thầm nói: “Quả nhiên là Vân Dực hận ta mà.”

Y nhanh chóng gạt bỏ hình ảnh đó khỏi đầu, chỉ cần không nhớ thì coi như chưa từng xảy ra với mình.

“À đúng rồi, nhiệm vụ của Tiêu Hoằng là sao nhỉ?”

Hệ thống: “Qua nhiều ngày nghiên cứu, có vẻ như nhiệm vụ không có lỗi nào, mà ngược lại còn rất chặt chẽ. Nếu đúng vậy, có lẽ cần lấy hành vi và suy nghĩ của Tiêu Triệt làm chuẩn, nên ngươi có thể quan sát thử hắn thêm nữa để tìm cách hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn.”

Thẩm Yến bị giày vò đã không còn cảm giác gì, “Được rồi, để ta thử xem.” Nhiệm vụ chó má này, phì.

Hệ thống: “Đêm qua, ta lại phát hiện thêm điều mới.”

Thẩm Yến vừa đứng dậy, định tìm người hầu, nghe vậy bèn thản nhiên đáp: “Giờ ta không muốn nghe những lời vô dụng của ngươi đâu, chẳng có ích gì cả.”

Hệ thống: “Là về đôi chân của Tiêu Triệt.”

Thẩm Yến ngẩn người: “Ý ngươi là sao?”

Hệ thống: “Ta cũng mới phát hiện ra hôm qua, có vẻ như ta có thể hồi phục đôi chân của hắn.”

Thẩm Yến giật mình giây lát, ‘phịch’ một tiếng đóng cửa lại, lảo đảo đi vào trong, hai chân run lẩy bẩy, chỉ có thể dựa vào tường, đôi môi run run hỏi thành tiếng: “Như hồi phục cơ thể của ta sao?”

Hệ thống: “Ngươi đừng kích động, không đẹp như ngươi tưởng đâu.”

Thẩm Yến ngã ngồi xuống đất dọc theo bức tường: “Nói đi, chút sức chịu đựng này ta vẫn có mà.”

Hệ thống: “Ta thấy không đâu, ngươi phấn khích đến không đứng dậy nổi rồi kìa.”

Thẩm Yến: “Xin ngươi, hệ thống huynh, đừng nói nhảm nữa.”

Hệ thống: “Đêm qua khi ngươi tiếp xúc cơ thể với hắn, ta nhận thấy năng lượng của ta có thể truyền qua ngươi để đến với hắn.”

Thẩm Yến nuốt khan, giọng khàn đi: “Vậy… có nghĩa là ngươi có thể, đúng không?”

Hệ thống lạnh như băng: “Ngày trước, ta hồi phục cơ thể ngươi đã mất hai năm rưỡi. Ngươi thử đoán xem nếu qua ngươi mà ta hồi phục cơ thể hắn thì sẽ mất bao lâu?”

Thẩm Yến: “Hay ngươi qua người hắn luôn đi?”

Hệ thống: “… Thẩm Yến, xin mọc não trở lại.”

Giờ thì Thẩm Yến đã bình tĩnh lại, không còn run rẩy nữa. Y vịn vào tường đứng lên đi đến bàn, cầm ấm trà nguội uống một hơi rồi nói: “Ngươi nói tiếp đi.”

Hệ thống: “Vì hắn là nhân vật chính, có sự liên kết với hệ thống nên ta mới có cơ hội hồi phục cơ thể của hắn. Nhưng để làm vậy, cần ngươi làm vật trung gian, cần hai ngươi có tiếp xúc thân thể, không thể qua lớp quần áo, và diện tích tiếp xúc càng lớn càng tốt.”

Thẩm Yến nghĩ đến cảnh tượng đó, trong đầu hiện lên đủ thứ cảnh tượng với hàng trăm tư thế khác nhau, nhưng chỉ cần tốt cho Tiêu Triệt, y không ngại gì cả!!! Thậm chí y có thể thử hai trăm linh tám tư thế, ba trăm linh tám tư thế…

Hệ thống: "Ngươi nghĩ nhiều rồi. Ta tính toán qua, nếu ngươi và hắn c.ởi s.ạch quần áo, ôm nhau tiếp xúc tối đa trong mười hai canh giờ mỗi ngày mà không rời ra, thì việc phục hồi cơ thể của hắn cũng sẽ mất ít nhất năm năm."

Hệ thống: "Hơn nữa, còn cần ta có đủ năng lượng."

Hệ thống: "Hành động này cũng có một tác dụng phụ, đó là năng lượng của hệ thống sẽ từ ngươi chuyển sang hắn, khiến ngươi trở nên rất yếu, thậm chí có thể xuất hiện những tác dụng phụ khác. Vì chưa từng thử, nên tạm thời ta không rõ."

Thẩm Yến cố gắng lấy lại não mình về, suy ngẫm lời của hệ thống, là có thể chữa lành, chỉ là có thể mất nhiều thời gian và phải trả giá một chút.

Nhưng giá nào mà chẳng chấp nhận được, nếu để y thay Tiêu Triệt chịu đôi chân tàn tật, y cũng sẵn lòng.

Chậm một chút cũng được, cuối cùng vẫn là có hy vọng, năm năm, mười năm, hai mươi năm, y có thể chờ...

Thẩm Yến: "Nhưng chuyện này sẽ có ảnh hưởng gì tới ngươi không?"

Hệ thống: "Đối với ta, chỉ cần ngươi hoàn thành nhiệm vụ, ta có thể rời đi, còn nếu ngươi không hoàn thành, cả hai chúng ta vẫn sẽ cùng chết."

Thẩm Yến thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi, không thể lại làm ngươi bị tổn thương thêm nữa. Ngươi là ân nhân cứu mạng của ta."

Hệ thống: "Giờ thì không nói ta phế vật nữa à?”

Thẩm Yến: "A, ngươi là ân nhân cứu mạng phế vật của ta.”

Thẩm Yến chỉnh lại áo, đứng dậy cúi đầu hành lễ, giọng nói vang lên giữa không trung: "Thống huynh, ngươi và ta là giao tình sống chết, Thẩm Yến ta tại đây tạ ơn, sau này nếu cần, nguyện lấy mạng để báo đáp."

Xuân Sơn đang nằm trên mái nhà, cau mày tự hỏi, "Đồng huynh" là ai? Đồng? Đông? Không lẽ là Dũng?

(Pinyin đều là Tǒng tǒng tóng)

Ghi chú: Sáng sớm trong phòng phát điên, nói muốn hồi phục cơ thể, còn muốn hứa hẹn sinh tử với huynh đệ Đồng Đồng Dũng.

Xuân Sơn cũng khá lo lắng, Vương gia bảo hắn giết Thẩm Yến, nhưng giờ Thẩm Yến đã có thể ở lại vương phủ rồi, sau này phải làm sao đây?

Hắn cũng không dám hỏi Vương gia.

Hỏi Mộc Hạ... giờ hắn cũng không muốn đếm xỉa tới nữa.

Rốt cuộc hắn đang làm gì vậy?

Giờ tâm trạng Thẩm Yến phấn khích, tuy việc để hệ thống phục hồi cơ thể của Tiêu Triệt là rất khó khăn, nhưng dù sao cũng có hy vọng.

Thẩm Yến hăng hái đi tìm Tiêu Triệt, vừa tới cửa viện chính thì bị Mộc Hạ chặn lại, Mộc Hạ cười nhạt: "Chủ tử chúng ta nói, không gặp ngươi."

Thẩm Yến bĩu môi: "Vì sao?”

Mộc Hạ đáp: "Thuộc hạ không biết, chẳng lẽ công tử không biết lý do sao?"

Thẩm Yến thất vọng mím môi, y biết chứ.

Đêm qua cả hai đều biết, đó chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ không ai có thể chạm tới.

Trong mơ, họ có thể tạm thời thoát khỏi những rối ren yêu hận, nhưng khi tỉnh dậy, vẫn phải quay về thực tại.

Thẩm Yến nhìn Mộc Hạ, rồi lại nhìn phòng ngủ gần trong gang tấc phía sau y, bỗng chỉ sang bên: "Nhìn kìa."

Mộc Hạ không động đậy: "Công tử, chiêu này ngươi đã dùng từ khi chín tuổi, thuộc hạ đã mắc lừa một lần rồi, từ đó về sau không ai có thể khiến thuộc hạ mắc lừa nữa. Cảm ơn công tử đã rèn giũa."

Thẩm Yến: "..." Cái miệng của Mộc Hạ thật đáng ghét.

Thẩm Yến còn đang đảo mắt tìm cách, thì ở đằng xa có mấy người đang vội vã đi tới.

Thẩm Yến quay đầu nhìn, người dẫn đầu phong trần mệt mỏi, trông có vẻ quen.

Chưa kịp nhìn rõ là ai, Xuân Sơn đã thắc mắc: "Ôn Ngọc? Không phải nói đi làm nhiệm vụ sao, giờ quay về rồi?"

Ôn Ngọc?

Thẩm Yến nhớ ra người này, là một thị vệ dưới quyền Mộc Hạ, khi đi theo Mộc Hạ còn chưa tới mười tuổi, vài năm không gặp giờ đã trưởng thành, tinh thần cũng hơn hẳn.

Ôn Ngọc vội vàng đi tới, thấy Mộc Hạ liền nở nụ cười: "Đại nhân, người đã được đưa về rồi."

Mộc Hạ khẽ ho một tiếng, đưa ánh mắt ra hiệu cho hắn.

Ôn Ngọc nhìn theo ánh mắt của Mộc Hạ, thấy Thẩm Yến đang nhìn mình với vẻ nghi hoặc.

Ôn Ngọc nhận ra khuôn mặt của Thẩm Yến, ngạc nhiên lùi lại một bước, buột miệng: "Công tử thật sự vẫn còn sống." Trên đường về hắn đã nghe tin, chỉ là không ngờ lại gặp được y trong vương phủ.

Hắn còn nghe đồn rằng sòng bạc đều đang cá cược xem Vương gia để y sống được bao lâu... Đúng là mạng lớn thật.

"Ôn Ngọc à." Thẩm Yến vẫy tay, cười tươi: "Lâu rồi không gặp nha.”

Ôn Ngọc cúi người hành lễ với y, ngẩng lên thì hơi hoảng hốt nhìn sang Mộc Hạ.

Mộc Hạ gãi mũi, khẽ ho một tiếng: "Ngươi dẫn người vào đi."

Dẫn người vào?

Thẩm Yến nhìn ra phía sau Ôn Ngọc, có bốn người đi theo, trong đó ba người rõ ràng là thị vệ đều mang kiếm, chỉ có một người là thư sinh, trông khoảng dưới hai mươi tuổi, đeo một cái sọt tre nặng nề trên lưng, đang chớp đôi mắt to nhìn Thẩm Yến.

Người này trông cũng khá đấy chứ.

Trong lòng Thẩm Yến dấy lên sự cảnh giác, làm gì vậy, dẫn người vào gặp Tiêu Triệt làm gì?

Ôn Ngọc nhận lệnh, liền dẫn thư sinh đó vào viện.

Thẩm Yến nhón chân ngó vào, Mộc Hạ liền chắn tầm nhìn của y, còn bảo Xuân Sơn: "Đưa công tử đi đi."

Xuân Sơn cau mày: "Ôn Ngọc làm nhiệm vụ gì? Sao ta không biết? Người mà hắn đưa về là ai?"

Mộc Hạ xoa mũi, chột dạ lảng mắt đi.

Thẩm Yến hiểu ra, việc Ôn Ngọc làm là Tiêu Triệt dặn dò Mộc Hạ, Mộc Hạ bảo Ôn Ngọc đi làm, chuyện này ngay cả Xuân Sơn cũng không biết.

Hay lắm rồi, không lẽ là kiếm cho Tiêu Triệt một tình nhân sao?

Thẩm Yến giận dữ nhìn Xuân Sơn: "Đúng rồi, sao hắn phải giấu ngươi chứ. Xuân Sơn, rõ ràng hắn không còn trung trinh với ngươi nữa, đánh đi, mau đánh hắn đi."

Xuân Sơn một lời khó nói hết nhìn y.

Người thời này không ai biết dùng từ sao?

Mộc Hạ đứng chặn ở cửa, Thẩm Yến không vào được mà cũng không chịu đi, nhắm mắt lại dựa vào đó hỏi hệ thống: "Nghe thấy được không?"

Hệ thống đáp: "Nghe thấy."

Ôn Ngọc vào cửa liền quỳ xuống hành lễ với Tiêu Triệt.

Tiêu Triệt lại bệnh, bệnh đến không xuống nổi giường, nhưng lần này Triệu thái y đến lại không than phiền với Lưu công công, trái lại có chút hào hứng, Lưu công công biết, sự hào hứng của ông ta là vì sắp được gặp thần y nữa rồi.

Thấy Ôn Ngọc dẫn người vào, Tiêu Triệt cố gắng gượng dậy, gương mặt tái nhợt nhìn chằm chằm vào thư sinh phía sau hắn. Thư sinh theo hiệu lệnh của Ôn Ngọc quỳ xuống hành lễ: “Thảo dân Kiều Đình Chi bái kiến Thụy Vương gia. Ông nội thảo dân từng là Kinh Triệu Doãn Kiều Minh Khôn.”

Bên ngoài viện, Thẩm Yến đột nhiên đứng thẳng người, không tin nổi nhìn về phía trong viện. Kinh Triệu Doãn! Không thể nào là trùng hợp.

Lục Vân tìm không ra Kinh Triệu Doãn, vậy mà lại được Ôn Ngọc đưa vào phủ của phủ Thụy vương sao? Trong phòng, Tiêu Triệt đã ra hiệu cho Ôn Ngọc đỡ Kiều Đình Chi đứng lên. Lưu công công không hiểu đầu đuôi, không rõ tại sao Vương gia lại kích động vì một cháu trai của Kinh Triệu Doãn.

Tiêu Triệt phất tay, Lưu công công liền đưa Triệu thái y lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Ôn Ngọc và Kiều Đình Chi. Ôn Ngọc ra hiệu cho Kiều Đình Chi: “Hãy nói hết những gì ngươi biết với Vương gia.”

Kiều Đình Chi đặt sọt lên bàn, ngồi xuống chiếc ghế mà Ôn Ngọc mang tới, bắt đầu nói: “Năm xưa, ông nội thảo dân vì sự việc đó mà từ chức, đưa cha và bà nội về quê. Cha thảo dân vì chuyện ấy mà luôn u sầu bệnh tật, có một ngày, ông nội đến gặp cha, nói rằng ông nghi ngờ sự việc năm xưa có điều khuất tất.”

“Cha nghĩ rằng ông chỉ an ủi mình, nên không tin, nhưng ông lại kể một chuyện lạ lùng.”

Tiêu Triệt hỏi: “Chuyện lạ?”

“Vâng.” Kiều Đình Chi gật đầu, “Ông nội với tư cách là Kinh Triệu Doãn, quản lý trị an kinh thành. Hôm ấy có người gây thương tích ngay trên phố, đưa đến phủ Kinh Triệu, có người đến bảo lãnh, nhưng vì kẻ đó đã đánh người ta gần chết, ông nội không cho bảo lãnh, nói rằng phải điều tra rõ ràng. Kẻ đó liền dọa rằng ông nội sẽ phải trả giá.”

“Chỉ là vài lời dọa dẫm, ông nội không để tâm. Sau này, người bị thương kia qua đời, ông nội điều tra rõ rằng gã là kẻ gây sự trước, thường hay ức hiếp người khác, nên ông định chiếu theo luật mà xử tử gã. Sau đó thì xảy ra chuyện của cha và ông nội, ông nội bệnh nặng, rồi từ chức, chuyện cũng không biết sau thế nào.”

Tiêu Triệt cau mày: “Nếu chỉ như vậy thì không có gì không ổn. Ông nội ngươi là Kinh Triệu Doãn, hẳn đã đắc tội nhiều người. Hơn nữa, bản vương đã điều tra, ông nội ngươi làm quan thanh liêm, làm Kinh Triệu Doãn mà quá thanh liêm thì không dễ gì.”

“Vâng.” Kiều Đình Chi gật đầu, “Vương gia nói đúng, ông nội thảo dân làm quan mấy chục năm, luôn thanh liêm rõ ràng, nhưng sau khi về quê, ông ngẫm đi nghĩ lại, chỉ có việc ấy là kỳ lạ nhất.”

“Kỳ lạ? Ngươi cứ nói kỳ lạ, vậy còn điều kỳ lạ nào nữa?”

“Bẩm Vương gia, ông nội nói đôi mắt của kẻ đó rất quái dị, nhìn người làm cho người ta khó chịu…”

Tiêu Triệt nheo mắt, chợt nhớ lại lời Xuân Sơn từng nói khi nhận diện kẻ sát hại Thẩm Yến, hắn nói nhận ra đôi mắt của người đó. Không biết đây có phải là trùng hợp hay không.

Tiêu Triệt quay lại nói: “Ngươi nói tiếp đi.”

“Cha thảo dân…” Kiều Đình Chi nhắc tới cha mình, thở dài, “Cha thảo dân không có chí lớn, đặc biệt yêu thích thơ ca, thường cùng bạn thân du xuân ngắm trăng, tất nhiên là phải uống rượu, say mèm là chuyện thường, say xong cũng chỉ ngủ khì, chưa bao giờ thất thố như vậy, nên ông nội mới sinh nghi.”

“Vì nghi ngờ của ông nội mà cha cũng dần tỉnh táo lại, bắt đầu điều tra chuyện này. Cuộc điều tra kéo dài suốt ba mươi năm.”

Bình Luận (0)
Comment