Điện Hạ Nói Dáng Vẻ Nổi Điên Của Ta Rất Đẹp

Chương 41

"Đã tra ra điều gì chưa?"

Tiêu Triệt nhìn Kiều Đình Chi, siết chặt tay.

Kiều Đình Chi thở dài: "Ông nội và cha thảo dân đều mù mịt, chẳng biết phải tra từ đâu. Ban đầu nghi ngờ là do rượu đêm ấy, nhưng ông nội và cha uống cùng một loại rượu, ông thì không sao, chỉ có cha phát điên."

"Ông nội lại nhớ đến ánh mắt của người đó."

"Thuật nhiếp hồn?" Ôn Ngọc bất ngờ lên tiếng.

"Đúng vậy, ông nghi ngờ cha bị nhiếp hồn. Nhưng cha nhớ lại những việc mình đã làm mấy ngày đó, cũng không thấy điều gì bất thường."

"Thuật nhiếp hồn chỉ nghe qua lời các đạo sĩ và sách truyện, thực sự gặp qua thì dường như chẳng có ai. Người bị nhiếp hồn được đồn là sẽ mất hết thần trí, hành vi, lời nói đều khác thường." Tiêu Triệt nhớ lại Thẩm Yến hôm ấy, thấy y vẫn rất bình thường, không có gì đáng ngờ, ngược lại giờ đây Thẩm Yến điên điên khùng khùng không như bình thường.

"Đúng vậy, vương gia nói đúng. Nhưng suy nghĩ ấy lại như chiếc bè cứu cánh cho ông nội và cha, họ lần theo hướng này mà tìm đến vô số đạo quán, nhưng không đạo trưởng nào nói rõ được loại pháp thuật này. Dù có thì cũng chẳng giống với tình trạng của cha đêm đó."

"Sau đó, ông nội ngã bệnh rồi qua đời. Cha bắt đầu tìm đọc các cổ thư, hy vọng tìm thấy manh mối về chuyện này. Nhưng đâu có dễ dàng gì..." Kiều Đình Chi nhắm mắt lại, "Về sau, cha cũng qua đời, năm ấy mới bốn mươi tuổi, mắt vẫn chưa kịp nhắm. Làm ông đau đớn cả đời, nỗi đau mà ông chẳng bao giờ thoát khỏi được."

Tiêu Triệt nắm chặt tay hơn, ánh mắt vô thức hướng về phía cửa sổ.

Ngoài sân, Thẩm Yến thoáng hoảng hốt, đúng, nỗi đau chẳng thể thoát khỏi cả đời.

"Vậy, các người luôn tin rằng cha ngươi bị oan sao?" Tiêu Triệt ngẩn ngơ giây lát, rồi quay lại nhìn Kiều Đình Chi.

Kiều Đình Chi chần chừ giây lát: " Thảo dân không biết. Khi ấy thảo dân còn chưa ra đời, cũng không rõ ông nội thực sự tin cha hay chỉ là muốn cha được sống. Cho đến khi Ôn đại nhân tìm gặp thảo dân, nói rằng trong kinh lại xảy ra chuyện tương tự, nên thảo dân đã đến đây.”

Nói đến đây, Kiều Đình Chi đứng dậy quỳ trước mặt Tiêu Triệt: " Thảo dân muốn cùng vương gia tìm ra sự thật, an ủi linh hồn của ông nội và cha nơi chín suối." Nói xong, hắn dập đầu mạnh.

Tiêu Triệt đưa tay ra, Ôn Ngọc liền đỡ Kiều Đình Chi đứng dậy.

Tiêu Triệt ho vài tiếng rồi nói: "Nhiều năm nay ta suy đi nghĩ lại, nếu không phải thuật nhiếp hồn, thì hẳn là cổ.”

Nghe vậy Kiều Đình Chi không ngạc nhiên, ngược lại đôi mắt sáng lên một tia kỳ dị: "Vương gia cũng biết về thuật cổ?"

"Năm xưa từng nghe nói có một di tộc giỏi nuôi cổ. Cổ không phải là độc, mà giống tà thuật, nhưng di tộc đã bị diệt tộc từ bốn mươi năm trước rồi."

"Đúng vậy." Kiều Đình Chi gật đầu, "Không giấu gì vương gia, thảo dân cũng đã tra ra về di tộc." Hắn đi tới bàn, mở giỏ tre lấy ra một quyển sách cũ kỹ, mở đến một trang đưa cho Tiêu Triệt, "Vương gia, xin hãy xem, đây là ghi chép về di tộc.”

Tiêu Triệt nhìn qua, chỉ thấy trên trang giấy ố vàng ghi về "Tình cổ" của Di tộc.

Nếu một cô gái hạ tình cổ lên người một chàng trai, nếu chàng trai phản bội cô, hắn sẽ phải chịu cảnh thất khiếu chảy máu mà chết.

"Ban đầu chỉ là vô tình nhìn thấy những điều này, thảo dân thấy tò mò, sao trên đời lại có thứ kỳ quái như vậy. Sau đó tra cứu một hồi mới biết trong Di tộc còn nhiều điều kỳ bí, nhưng ghi chép về tộc này thực sự quá ít, thảo dân tìm bao nhiêu sách mà chỉ tra được một chút da lông.”

Tiêu Triệt khẽ gật đầu với Ôn Ngọc, Ôn Ngọc liền đến bàn lấy ra từ ô bí mật trên tường ba cuốn sách.

Ôn Ngọc đưa sách cho Kiều Đình Chi. Hắn nhận lấy, lật thử vài trang rồi trợn tròn mắt, liên tục giở từng trang về sau.

Sau khi nuốt khan, Kiều Đình Chi ngẩng lên nhìn Tiêu Triệt, giọng run rẩy: "Toàn bộ đây đều là về Di tộc..."

"Đúng vậy." Tiêu Triệt tựa lưng, có phần thất vọng, "Ta đã mong tìm được câu trả lời từ ngươi."

Khác với sự thất vọng của Tiêu Triệt, Kiều Đình Chi lại rất phấn khích: "Nhưng thảo dân đã nhận được nhiều thông tin quý báu từ vương gia rồi." Nói xong hắn không nhịn được mà bật cười.

Ôn Ngọc: "......”

Sớm biết ngươi điều tra cũng chẳng khác gì ta, sao lại đưa ngươi về làm gì không biết.

"Vương gia, thảo dân còn có một thứ quý." Kiều Đình Chi lại lúi húi tìm trong giỏ tre, cuối cùng lấy ra một chiếc hộp gỗ.

Hắn cẩn thận dâng hộp lên cho Tiêu Triệt, nhẹ nhàng mở ra, bên trong là… một con sâu béo trắng tròn.

"Đây là gì?" Chưa đợi Tiêu Triệt mở miệng, Ôn Ngọc đã đứng chắn trước mặt Tiêu Triệt hỏi.

Đừng nói là ngươi muốn hành thích nha?

"Là cổ trùng đấy." Kiều Đình Chi vui vẻ đáp, "Thảo dân luôn tìm hiểu về Di tộc, sau đó có người bảo là hắn có cổ trùng của Di tộc, muốn bán cho thảo dân, thảo dân liền mua."

Ôn Ngọc khiếp sợ: "Ngươi mua về á?"

"Phải." Kiều Đình Chi cẩn thận đặt con trùng trở lại giỏ, "Ta đã mua hơn trăm con trùng, con này là giống cổ trùng nhất."

"..." Ôn Ngọc chớp chớp mắt, "Vậy nên đây chính là lý do ngươi bán nhà cổ?”

"Phải." Kiều Đình Chi thở dài, "Mua thứ này rất đắt, nếu sau này tra ra sự thật, vương gia có thể..."

"Ngươi nghĩ gì vậy." Ôn Ngọc bất lực, "Ta thấy con cổ trùng của ngươi chỉ là con tằm thôi."

"Đây không phải tằm." Kiều Đình Chi trợn mắt, "Chắc chắn ngươi chưa từng thấy tằm. Con cổ trùng đầu tiên ta mua đúng là tằm, tốn mất mười lượng bạc, từ đó ta mới nhận ra thế nào là tằm. Ta còn mua một con sâu xanh to, con ấy tốn đến hai mươi tám lượng..."

Ôn Ngọc: "..." Thực bái phục.

Ngoài sân, Thẩm Yến đã nghẹn ngào không nói nên lời.

Hóa ra Vân Dực luôn âm thầm điều tra những chuyện này, trong tình cảnh ấy mà hắn vẫn nghĩ đến việc tin tưởng mình.

Sao hắn ngốc đến thế?

Mộc Hạ đứng đó sợ ngây người, hắn chỉ ngăn không cho vào mà y lại khóc sao?

Không phải giả vờ, là khóc thật, còn chảy nước mắt nữa.

"Công tử..." Mộc Hạ lùi lại một bước, cảnh giác nhìn y, "Ngài đừng hại ta.”

Xuân Sơn nghe vậy cũng lùi một bước, hắn cũng chẳng muốn dính vào chuyện này.

Thẩm Yến lau nước mắt rồi quay lưng bỏ đi.

???

Lưu công công thấy vậy, vô thức nhìn sang Mộc Hạ: "Ngươi chọc công tử khóc sao?"

"Không có." Mộc Hạ vô thức hét lên.

Xuân Sơn thấy tình hình này liền bước vào sân, tiến tới gần cửa sổ rồi khom người nói: "Chủ tử, Thẩm công tử vừa định vào, Mộc Hạ ngăn lại không cho, công tử liền khóc mà bỏ đi, thuộc hạ sẽ lập tức đi theo." Nói xong, hắn quay người ra khỏi sân, ngẩng đầu liếc Mộc Hạ một cái rồi nhanh chóng đuổi theo Thẩm Yến.

Mộc Hạ sợ ngây người.

Công công Lưu cũng sợ ngây người.

Bên trong phòng, Ôn Ngọc cũng sững sờ, tuy hắn không rõ chuyện gì xảy ra trong phủ, nhưng Mộc Hạ đại nhân lại khiến Thẩm công tưt khóc sao? Thật không thể tưởng tượng nổi.

Ôn Ngọc vẫn nhớ ngày đầu tiên hắn trở thành thị vệ của Tam hoàng tử, Mộc Hạ đại nhân đã dặn dò bọn họ, bảo rằng có một điều cực kỳ quan trọng khi ở bên Tam hoàng tử, nếu không nhớ kỹ thì đừng trách bị phạt mà lại khóc với hắn.

Khi ấy hắn còn nhỏ, nghe vậy liền vểnh tai lên, thề phải ghi nhớ lời của Mộc Hạ đại nhân, tuyệt đối không để mình bị phạt.

Hôm đó, Mộc Hạ đại nhân chắp tay sau lưng, đi lại giữa bọn họ và nói: "Nhớ kỹ, tuyệt đối không được chọc giận ông cố bên cạnh chủ tử. Người ấy nói gì thì nghe nấy, tám chữ: che chở, thuận theo, lắng nghe, dỗ dành. Chỉ cần người ấy vui vẻ, ta bảo đảm các ngươi làm việc sẽ thuận buồm xuôi gió, vui vẻ an lành.”

Khi ấy hắn cảm thấy Mộc Hạ đại nhân thật chẳng đáng tin, nói toàn chuyện gì đâu.

Về sau, hắn phát hiện Mộc Hạ đại nhân quả là thần tiên, làm theo tám chữ ấy thì quả thật làm việc rất vui vẻ.

Lại sau nữa, người ấy bị lưu đày, hắn làm việc chẳng còn thấy vui vẻ nữa.

Cửa mở, Ôn Ngọc giật mình tỉnh lại, thấy Mộc Hạ đại nhân bước vào, "bịch" một tiếng quỳ xuống bên giường chủ tử, nghiêm giọng: "Chủ tử, thuộc hạ không chọc y khóc.”

Tiêu Triệt nhìn hắn một cái, gương mặt khó đoán, Ôn Ngọc cũng chẳng rõ, nhưng lại thấy toát mồ hôi thay cho Mộc Hạ đại nhân.

"Sao lại khóc?" Tiêu Triệt hỏi, giọng điệu vẫn điềm nhiên không chút cảm xúc.

Mộc Hạ khổ sở: "Thuộc hạ không cho y vào, y liền… khóc..." Thật là chuyện gì thế này, sao lại nói khóc là khóc được chứ?

Im lặng một lát, Tiêu Triệt bảo: "Đứng lên đi, ngươi làm rất tốt."

Ôn Ngọc: "???"

Làm rất tốt sao?

Mộc Hạ đại nhân trái với tám chữ chân ngôn, vậy mà vẫn được chủ tử khen ngợi, chủ tử quả thật không như trước kia rồi.

Bình Luận (0)
Comment