Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 113 - Chương 113: Một Kiếm Chết Giết Cự Lang Cấp D Trung Giai! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư?

Chương 113: Một kiếm chết giết cự lang cấp D trung giai! Ngươi xác định ngươi là ngự thú sư? Chương 113: Một kiếm chết giết cự lang cấp D trung giai! Ngươi xác định ngươi là ngự thú sư?

Lúc trước Nàng và Tô Trạch vốn dĩ không quen biết, cái này đương nhiên sẽ không phải là tình tiết anh hùng cứu mỹ nhân gì đó.

Chỉ là, Tô Trạch muốn làm gì?

Lẽ nào hắn muốn đối chiến với yêu thú cấp D trung giai mà mình bó tay hết cách sao?

Lúc này.

Hà Tuyết Nhi bỗng nhiên chú ý tới ánh mắt của cự lang, trong lòng kinh hãi.

Không tốt!

Cự lang kia muốn ra tay với Tô Trạch!

Tuy rằng Tô Trạch cũng có thực lực thiên kiêu, nhưng phần lớn chắc chắn là đến từ linh thú khế ước!

Thực lực của bản thân hắn…

Sắc mặt Hà Tuyết Nhi kịch biến, khuôn mặt vẫn duy trì bình tĩnh bỗng nhiên bắt đầu lo lắng.

Nhân tộc vất vả lắm mới có được hai vị thiên kiêu, cũng không thể ở trong này ngã xuống một vị!

Bản thân mình vất vả lắm mới có một đối thủ, quyết không thể bởi vì nguyên nhân này mà mất đi.

Nhưng.

Cự lang đã nhúc nhích.

Trên người nó sáng lên bạch quang, bộ lông màu xám trắng dựng lên, tốc độ chợt tăng lên.

Nó trực tiếp vận dụng phương pháp liều mạng, chính là một kích phải giết chết Tô Trạch!

Chỉ có như vậy, mới có một đường sinh cơ!

Cự lang giống như biến thành một quả cầu ánh sáng màu trắng thật lớn, kéo một tia bạch quang đẹp mắt, vọt qua bên này, mục tiêu thẳng hướng Tô Trạch!

“Không tốt!”

Hà Tuyết Nhi từ trong bạch quang cảm nhận được áp lực nặng nề, vả lại tốc độ cự lang quá nhanh, nàng cũng không kịp phản ứng lại.

Lúc này ra tay… Đương nhiên là tới không kịp!

Xong rồi.

Trong lòng nàng trầm xuống, nhưng vẫn lao về phía Tô Trạch, ánh sáng mông lung trên người sáng lên, muốn thay Tô Trạch đỡ một kích này!

Trong đám người, ánh mắt Lâm Diệu Y bỗng nhiên trừng lớn, hoảng sợ nhìn thấy bên này, vẻ nóng ruột nhất thời xuất hiện.

Đám thiên tài Tiêu Đỉnh Đồng Lan lại quá sợ hãi, vội vàng quay đầu nhìn về phía Tiểu Thanh, hô to muốn kêu Tiểu Thanh tiến đến giúp đỡ.

Nhưng khiến bọn họ ngoài ý muốn chính là.

Tiểu Thanh đứng trên mặt đất, vô cùng buồn chán dùng móng vuốt gảy một cái sừng gãy của đại hắc ngưu, nhìn bạch lang bên kia, lại lập tức cúi đầu, giống như là không nhìn thấy.

Linh thú phản chủ?

Trong khoảng thời gian ngắn, suy nghĩ này xuất hiện trong đầu đám người Tiêu Đỉnh.

Mà lúc này.

Cự lang kia lại đi tới trước mặt Tô Trạch, trên mặt lộ ra nụ cười dữ tợn, trong miệng răng nhọn gần trong gang tấc, khí tức tanh hôi đập vào mặt.

Hà Tuyết Nhi đã xuất hiện sau lưng Tô Trạch ba bước, trong tay ánh sáng mông lung bao phủ, muốn bảo vệ Tô Trạch.

Nhưng, cuối cùng tốc độ của nàng chậm một bước.

Đã không tới kịp!

Trong mắt của nàng, một tia cảm giác vô lực xuất hiện.

Rốt cuộc Tô Trạch là lên cơn gì, lại dám xuất hiện trước mặt cự lang?

Còn có linh thú khế ước của hắn!

Vì sao không qua bảo vệ chủ nhân?

Tốc độ của linh thú cực kì nhanh, hẳn là là tới kịp mới đúng!

Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Hà Tuyết Nhi quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Tiểu Thanh nhàm chán quậy cái sừng của đại ngưu, cũng không thèm nhìn tới bên này một cái.

Tương tự, một suy nghĩ xuất hiện trong đầu Hà Tuyết Nhi.

Linh thú Tô Trạch phản chủ?

Cũng không phải không có khả năng này, khi thực lực của linh thú vượt qua chủ nhân, loại chuyện này cũng rất có thể xảy ra.

Thời gian trước kia, không phải không có loại chuyện này xảy ra.

Những người tham gia thí luyện ở xa xa, trơ mắt nhìn cự lang kia khí thế hung hãn lao về phía Tô Trạch, mà Tiểu Thanh lại thờ ơ, đương nhiên bắt đầu lo lắng.

Dù sao cũng là Tô Trạch trợ giúp linh của thế giới khôi phục khống chế đối với thế giới này.

Trên ý nghĩa nghiêm túc mà nói, Tô Trạch là ân nhân cứu mạng của mọi người.

Đương nhiên bọn họ không muốn nhìn thấy Tô Trạch vì vậy ngã xuống.

Nhưng, đã không còn kịp rồi!

Rất nhiều người đều nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn thấy hình ảnh tàn nhẫn thân thể Tô Trạch bị xé rách.

Giờ này khắc này.

Tô Trạch ngừng hô hấp, có chút khó có thể chịu được sự tanh hôi trong miệng cự lang.

Hắn hơi híp mắt, một tia sáng lạnh thoáng hiện.

Đột nhiên.

Một tia huyết quang trên thân Trảm Tiên kiếm sáng lên, hư ảnh của một cô gái dần dần hiện lên.

Tô Trạch nâng Trảm Tiên kiếm lên, chém xuống trước mặt cự lang!

Động tác của hư ảnh kiếm linh và Tô Trạch nhất trí, cùng cách trước mặt một khoảng trống chém xuống!

Vù!

Một luồng kiếm quang huyết sắc rực rỡ mà chói mắt chợt sáng lên!

Quang mang màu đỏ máu nháy mắt chiếu rọi trên mặt mỗi một người tham gia thí luyện và yêu thú!

Kiếm khí sắc bén bắn ra bốn phía, cắt vụn thảm cỏ trên mặt đất!

Một luồng khí tức hung sát khủng bố lập tức xuất hiện, huyết quang tựa như đại dương mênh mông mãnh liệt rít gào !

Nhìn thấy luồng kiếm quang này, cặp mắt của cự lang kia trừng lớn như chuông đồng, đồng tử co rụt lại, một tia kinh hãi lập tức xuất hiện.

Nó từ trên kiếm quang, cảm nhận được tử ý nồng đậm!

Nếu bản thân bị một kiếm này chém tới … Sẽ chết!

Yêu thú đều vô cùng mẫn cảm đối với nguy hiểm.

Theo bản năng, thân thể cự lang bắt đầu vặn vẹo, muốn xoay người bỏ chạy.

Nhưng mà.

Hiện giờ đã không còn kịp rồi!

Đương nhiên cự lang ý thức được điểm này, kiên trì bắt đầu cứng rắn đối kháng.

Lông màu xám tro toàn thân nó bay múa lên, hào quang tăng vọt, bao phủ toàn thân bên trong, hóa thành một vòng phòng hộ chắc chắn!

Lúc phòng hộ này vừa mới xuất hiện, kiếm quang huyết sắc đã đi tới trước mắt nó.

Đâm rồi!

Kiếm quang huyết sắc chém lên lớp phòng hộ của cự lang, một đám lửa lập tức bắn ra bốn phía.

Chặn được rồi!

Trong mắt cự lang vẻ mừng như điên chợt xuất hiện, tàn nhẫn lãnh khốc lại xuất hiện.

Như vậy lần tấn công khủng bố này, thằng nhóc nhân loại Trúc Cơ cảnh này không có khả năng còn có năng lực chém ra lần thứ hai!

Kế tiếp, chính là thời điểm tàn sát thuộc về mình!

Nhưng mà.

Đúng lúc này.

Một tiếng nứt vỡ thanh thúy truyền đến trong tai nó.

Răng rắc!

Thân thể cự lang cứng đờ, không dám tin nhìn chằm chằm vết nứt trước mắt kia, kinh hãi đau lòng.

Ngay sau đó, vết nứt nháy mắt khuếch tán ra.

Rắc!

Quang mang xám trắng vỡ vụn từng mảnh, kiếm quang huyết sắc chợt tăng tốc, chợt lóe rồi biến mất.

Thậm chí cự lang cũng chưa kịp phản ứng lại, chỉ cảm thấy thân thể chợt lạnh, ý thức dần dần mơ hồ.

Một đường máu bỗng nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu của nó, từ trên xuống dưới, cắt phần đầu khổng lồ làm hai.

Bình Luận (0)
Comment