Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 118 - Chương 118: Hai Trăm Năm Mươi Nghìn Giá Trị Huyết Khí! Thu Lại Thủy Viên.

Chương 118: Hai trăm năm mươi nghìn giá trị huyết khí! Thu lại thủy viên. Chương 118: Hai trăm năm mươi nghìn giá trị huyết khí! Thu lại thủy viên.

Mùi máu tươi nồng đậm tràn ngập, tanh hôi vô cùng.

Trảm Tiên kiếm run lên, có chút khát vọng.

Tô Trạch nhìn Hóa Thần trên không, lại nhìn Trảm Tiên kiếm, lập tức đồng ý lời cầu xin của kiếm linh.

Hắn buông tay ra, một luồng huyết quang lập tức sáng lên.

Trảm Tiên kiếm cấp tốc bay ra ngoài, lao vào giữa thi sơn biển máu kia, điên cuồng cắn nuốt huyết khí tràn ngập.

Huyết khí nồng đậm tràn ngập, hình như hóa thành thực chất.

Thân kiếm của Trảm Tiên kiếm rung lên, thân kiếm bộc phát ra lực hấp dẫn khủng bố, cắn nuốt hết huyết khí chung quanh.

Cùng lúc đó, một luồng sát khí hung hãn cũng tràn ra trên thân kiếm.

Phần đông Hóa Thần nhìn Trảm Tiên kiếm phía dưới.

Cho dù là bọn họ, thân thể cũng không khỏi phát lạnh.

Những người tham gia thí luyện càng không chịu nổi, thậm chí hai chân có chút mềm nhũn, suýt nữa quỳ rạp xuống đất.

Cũng may lúc này, Trương Mục Chi phất tay rải ra một mảnh ánh sáng màu sắc, bao phủ mọi người, lúc này mới ngăn cản được sát khí.

Sắc mặt của những người tham gia thí luyện trắng bệch, nội tâm tràn ngập sợ hãi, kinh hoàng nhìn Trảm Tiên kiếm kia.

Đó là linh bảo sao?

Chỉ là một tia sát khí, đã trực tiếp làm cho mọi người mất đi năng lực phản kháng…

Thanh kiếm hung bạo như vậy, Tô Trạch nói là nhặt được từ ven đường?

Nghĩ đến đây, bọn họ không hẹn mà cùng nhìn phía Tô Trạch, trong mắt tràn đầy nghi hoặc và khiếp sợ.

Trước không nói hắn có phải nhặt được hay không, chỉ là sát khí này, làm sao Tô Trạch khiến cho trường kiếm linh bảo nhận chủ?

Một lát sau.

Trảm Tiên kiếm hóa thành một vệt huyết quang trở lại trong tay Tô Trạch, phát ra từng âm thanh trong vắt.

“Vũ khí: Trảm Tiên kiếm, linh bảo sơ giai, có thể phục hồi (250000/1000000)”

Tất cả huyết khí của toàn bộ thú triều, cộng lại ước chừng được khoảng hai trăm năm mươi nghìn điểm huyết khí!

Cũng coi như là không tệ, tiến gần hơn một bước tới cột mốc một trăm vạn.

Tô Trách thỏa mãn gật đầu, thu Trảm Tiên kiếm vào trong vỏ kiếm.

Mà lúc này.

Cường giả Hóa Thần trên bầu trời vẫn không ngừng tay.

Chỉ thấy trên đỉnh đầu Trương Mục Chi đột nhiên xuất hiện mặt gương đồng.

Gương đồng chuyển động, nhắm chuẩn mặt đất.

Vù!

Gương đồng rung lên.

Ngay sau đó, một ánh sáng mãnh liệt chói lóa chợt bắn ra từ trong mặt gương.

Ầm!

Cột sáng đánh thẳng xuống mặt đất, làm mặt đất lập tức nổ tung, vô số đất đá trực tiếp bị hoá khí, lặng lẽ biến mất không thấy gì nữa.

Tiếng vang đinh tai nhức óc quét qua trong nháy mắt, sóng khí kinh khủng giống như thực chất bắt đầu lan rộng.

Một đám Hóa Thần đã sớm chuẩn bị, linh lực tràn ra, bảo vệ những người tham gia thí luyện.

Bằng không, chỉ với dư âm này cũng có thể đánh chết những người tham gia thí luyện Trúc Cơ này.

Một lát sau.

Cột sáng biến mất.

Mà trên mặt đất cũng xuất hiện một lối đi lớn dẫn thẳng xuống mặt đất!

Một loạt sương trắng xuất hiện từ đó, những ngọn núi cao trong thế giới dưới lòng đất bất chợt xuất hiện ngay trước mắt mọi người.

Ánh mắt của Trương Mục Chi với những cường giả Hóa Thần khác rất lạnh lùng, trong nháy mắt đã khóa chặt Hỏa Tinh Thủy Viên trong ngọn núi lớn kia từ khoảng cách rất xa.

Vào giờ khắc này.

Thế giới dưới lòng đất.

Ngọn núi lớn được bao phủ trong sương trắng.

Sắc mặt thủy viên trắng bệch, trên hai chân nó có hai vết thương dữ tợn, máu tươi từ đó chảy ra, nhuộm đỏ bắp đùi.

Về phần Tôn Tu cùng với năm con rối Hóa Thần thì đã sớm không nhìn thấy bóng dáng.

Rất rõ ràng là bọn họ đã rút lui trước.

Thủy viên cảm nhận được mấy thần niệm đang khóa chặt mình, mọi như đổ sông đổ biển, tâm như tro tàn, trong mắt tràn đầy sự tuyệt vọng.

Từ lúc tên tiểu tử nhân loại kia đột nhiên xuất hiện, chém nát trận đồ Khi Thiên.

Nó biết, tất cả đã xong thật rồi.

Bản thân nó xong rồi, Yêu tộc trong thế giới thấp Trấn Yêu xong rồi!

Cường giả Nhân tộc đang tức giận chắc chắn sẽ huyết tẩy nơi này, sẽ khiến cho mình cùng với tất cả yêu thú chôn cùng với những người tham gia thí luyện đã chết kia.

Mà ngọn nguồn của tất cả những việc này…

Thủy viên chợt nhớ tới Tôn Tu, lửa giận trong lòng dâng lên hừng hực.

Nhân loại đáng chết.

Sau khi trận đồ bị phá hỏng, hắn lại trực tiếp lựa chọn chạy trốn khỏi nơi này.

Còn phế bỏ hai chân của mình, chính là vì để nó ở lại làm kẻ chịu tội thay!

Một cơn đau nhức kịch liệt truyền đến từ dưới thân.

Năng lượng của cường giả Hóa Thần vẫn còn trong vết thương, ngăn cản không cho vết thương khép lại, hơn nữa còn đang không ngừng ăn mòn kinh mạch của nó, buộc nó phải không ngừng sử dụng yêu lực, liều mạng dốc sức hóa giải.

Nhưng khi nó nghĩ đến dáng vẻ thở hển của tên Tôn Tu kia khi trận đồ bị đánh nát, trường kiếm bị người ta đoạt đi thì trong lòng thấy thoải mái hơn hẳn.

“Rống…”

Bên ngoài ngọn núi lớn, yêu thú Kim Đan vốn đã kiệt lực vì đại trận Bách Thú, sau khi nhìn thấy nhiều Hóa Thần tới thì chỉ có thể nằm rạp xuống đất, sợ hãi run lẩy bẩy.

Đùng đùng đùng!

Tiếng vang khó chịu liên tiếp vọng lại.

Những con yêu thú Kim Đan không thể may mắn thoát khỏi đều trực tiếp bị xóa sổ!

Một khắc sau.

Thủy viên bị một đôi tay to lớn được hóa thành từ linh lực bắt lấy.

Tất nhiên là nó không còn sức để giãy dụa, thân thể rũ gục xuống, giống như đã chết.

Có Hóa Thần hừ lạnh một tiếng, tung ra một trảo, không nói nhảm, trực tiếp lôi nguyên thần của thủy viên ra.

Thần niệm mạnh mẽ tuôn ra, tách rời ký ức của thủy viên.

“A!”

Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang vọng khắp thế giới dưới lòng đất.

Thuật Sưu Hồn làm một loại cực hình đối với người bị thi pháp, hơi không cẩn thận thôi cũng có thể rơi vào kết cục hồn phi phách tán.

Trong mắt thủy viên toát lên sự sợ hãi khôn cùng, nhưng lại không có cách nào thoát.

Gần mười vị Hóa Thần, cho dù có mọc cánh cũng khó thoát!

Một loạt hình ảnh hiện ra.

Chính là hình ảnh lúc trước thủy viên thúc dục trận đồ Khi Thiên!

Mà ở bên cạnh hồ sâu, hình ảnh của Tôn Tu cũng hiện ra.

Nhưng mà, hình như trên người hắn có vật bảo vệ đặc thù nào đó, làm mờ đi khuôn mặt của hắn, hoàn toàn không thấy rõ được dung mạo.

“Năm con rối Hóa Thần? Khí phách đúng là rất lớn!”

Đồng Uy hừ lạnh một tiếng.

Hóa Thần của Tôn gia thấy tình hình thế này, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra trên người Tu Nhi có bí bảo gia chủ ban cho, nhờ vậy mới không bại lộ thân phận.

Bình Luận (0)
Comment