Cuối cùng.
Hắn gượng cười, chỉ là nụ cười này còn khó coi hơn cả khóc.
“Chuyện này, là Tôn gia bọn ta làm không đúng, bọn ta sẽ cho các ngươi một câu trả lời.”
“Mỗi gia tộc một thần quả Thiên Thánh, được không?”
Các Hóa Thần như Trương Mục Chi nghe vậy thì nhíu chặt đôi mày.
Thần quả Thiên Thánh!
Đó là thần quả kết từ thần thụ Thiên Thánh của Tôn gia!
Mà thần thụ Thiên Thánh thì chính là một gốc thần thụ cấp A do tộc trưởng đời thứ nhất của Tôn gia đoạt được trong không gian thế giới khác!
Ba mươi năm kết quả một lần, mỗi một lần cũng chỉ kết được bảy tám quả mà thôi.
Qua nhiều năm như vậy, cũng chỉ có thiên tài đỉnh cấp và dòng chính của Tôn gia mới có cơ hội sử dụng!
Đã từng có một thần quả Thiên Thánh bị tuồn ra bên ngoài, xuất hiện trong một phòng đấu giá, trực tiếp tăng lên một cái giá trên trời!
Giá trị của nó thậm chí có thể mua đứt một không gian thế giới khác!
Sở dĩ thần quả Thiên Thánh quý giá như vậy chính là bởi vì bên trong thần quả có chứa một mảnh vỡ pháp tắc đại đạo của thiên địa cực kỳ yếu ớt!
Trên Hóa Thần chính là Hợp Đạo!
Một từ Hóa Thần đột phá đến cảnh giới này, quan trọng nhất trong đó chính là phải lĩnh ngộ được cảnh giới nhất định trong đạo của chính mình!
Dùng thân hợp đạo, thân hóa đại đạo, dùng thành tựu này để trở thành Hợp Đạo.
Đối với cường giả Hóa Thần mà nói, đây là bảo vật tối cao!
Nghe đến chữ đó, đáy mắt đông đảo Hóa Thần đều đột nhiên sáng lên, toát đầy tinh quang, hừng hực như lửa.
“Chỉ là nói miệng.” Sắc mặt một Hóa Thần hơi kích động, nhìn chằm chằm hắn nói ra.
Tiếu Thiên Vinh gật đầu cười lạnh lùng: “Ngươi lập lời thề rồi nói tiếp, chỉ khua môi múa mép thì có ích lợi gì?”
Tôn Đức Toàn uất ức đến cực hạn, nhưng lại không thể làm ra bất kỳ động tác thực tế nào.
Nhiều thần quả Thiên Thánh như vậy, chính là muốn móc rỗng hàng tồn kho của Tôn gia!
Ngay bản thân hắn cũng không có tư cách lấy được một thần quả Thiên Thánh!
Nhưng, nếu mình không trả ra cái giá lớn như vậy, e rằng mình và Tôn Tu rất khó bình yên vô sự rời khỏi nơi này.
Không nói đến mười tên Hóa Thần hợp sức, chỉ riêng một Trương Mục Chi cũng có thể giết mình ngay trong nháy mắt rồi.
Đến lúc đó, bọn họ thống nhất cách nói, ai có thể gây khó dễ cho một đám cường giả Hóa Thần như thế này chứ?
Tôn Đức Toàn rơi vào đường cùng, chỉ có thể chỉ một tay lên trời, trịnh trọng nói.
“Người tu luyện võ đạo Tôn Đức Toàn, hôm nay lập xuống lời thề, sau khi ta và Tôn Tu bình yên trở về gia tộc, lập tức dâng tặng mười thần quả Thiên Thánh, nếu trái lời thề, trời giáng ngũ lôi, cả đời không thể tăng tiến tu vi!”
Vừa dứt lời.
Từ nơi sâu xa, một dao động thần bí giáng xuống.
Sau khi tu vi đạt đến một cảnh giới nhất định, người lập lời thề sẽ bị đạo tắc thiên địa in dấu.
Nếu làm trái với lời thề của mình, nhẹ thì tu vi thụt lùi, đời này tu vi sẽ không thể tiến thêm bước nữa!
Nặng thì trực tiếp có thiên phạt buông xuống, ngã xuống bỏ mình, hồn phi phách tán.
Với tu vi của Tôn Đức Toàn, hậu quả khi trái với lời thề sẽ càng thêm nghiêm trọng!
Sau lưng Tôn Đức Toàn.
Tôn Tu cúi thấp đầu, sắc mặt dữ tợn, nghiến chặt hàm răng, hai mắt tràn đầy tơ máu.
Giọng nói của chú hai vô cùng chói tai, giống như hai chiếc kim thép đâm vào trong tai của hắn.
Sỉ nhục!
Cả đời này Tôn Tu chưa từng cúi thấp đầu, lúc này lại bị ép phải cúi thấp đầu.
Lửa giận trong lòng hắn tăng vọt.
Một đám lão già, ỷ vào tu hành nhiều hơn vài năm, lại dám sỉ nhục mình, bắt chú hai mình phải lập lời thề như vậy.
Thậm chí còn phải dùng mười thần quả Thiên Thánh để đảm bảo bình an!
Đây quả thật là vô cùng nhục nhã!
Tôn Tu nghĩ mãi mà không ra, hắn không hiểu!
Mình chính là truyền nhân dòng chính của Tôn gia!
Là người vừa ra đời đã đứng ở đỉnh cao!
So với những tên hạ đẳng sống trong vũng bùn kia, không biết cao quý hơn bao nhiêu lần!
Từ nhỏ đến lớn, không có bất cứ thứ gì có thể làm trái mong muốn của mình!
Mọi việc vừa lòng là đặc quyền của mình.
Tất cả mọi người phải nhường đường cho mình mới đúng!
Nhưng bây giờ thì sao?
Sai rồi!
Tất cả đều sai rồi!
Hà Tuyết Nhi sai rồi.
Lẽ ra nàng nên chủ động nhường lại danh hiệu thiên kiêu Nhân tộc cho mình!
Thế giới chi linh sai rồi.
Nó nên chủ động đưa Huyết thần châu đến trước mặt mình.
Những Hóa Thần trước mặt này sai rồi.
Bọn họ không nên cản đường mình, mình là thiên tài tuyệt thế có thể trở thành Hợp Đạo trong tương lai!
Kiếm linh của thần kiếm sai rồi.
Lẽ ra mình phải là chủ nhân của nó mới đúng!
Hô hấp của Tôn Tu dần trở nên dồn dập, hai nắm tay siết chặt, móng tay đâm vào trong da thịt, máu tươi từ trong da thịt chảy ra, nhuộm đỏ lòng bàn tay.
Vì sao?
Không phải chỉ là chết mấy nghìn tên phế vật thôi sao?
Có cái gì đâu chứ?
Nguyên Anh thậm chí Kim Đan cũng đã là cực hạn của bọn họ rồi!
Mà mình thì sao?
Cường giả Hợp Đạo trong tương lai, nhân vật lĩnh quân của Nhân tộc!
Tại sao muốn đối địch với mình.
Mà đúng lúc này.
Tôn Đức Toàn cảm giác được thay đổi của hắn, sắc mặt lập tức thay đổi.
Nếu như lúc này làm ra hành động gì, vậy thì phiền toái rồi!
Thần niệm của hắn khẽ động, muốn khiến cho Tôn Tu chìm vào hôn mê.
Nhưng vẫn chậm một bước.
Trên cơ thể năm con rối Hóa Thần ở bên cạnh đột nhiên lóe lên chùm sáng chói mắt, chiếu rọi khiến cho toàn bộ sơn động sáng như ban ngày!
Dao động hệt như hủy diệt từ trên người bọn chúng truyền đến, năng lượng cuồng bạo từ trong cơ thể bọn chúng tuôn ra.
Sắc mặt các Hóa Thần thay đổi.
Đây là muốn tự bạo!
Trong lúc nhất thời, nét mặt bọn họ trở nên cực kỳ khó coi, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chặp Tôn Tu đã té xỉu.
Tên oắt con này!
Năm con rối Hóa Thần cùng nhau tự bạo, cho dù là bọn họ cũng không thể coi thường uy lực trong đó.
Hơi không cẩn thận là sẽ chết ở trong này!
Sắc mặt Tôn Đức Toàn thay đổi.
Hắn cũng không ngờ, Tôn Tu lại kích động như vậy!
Những luồng sáng chói mắt từ trong năm con rối Hóa Thần bắn mạnh ra ngoài.
Mà đúng lúc này.
Cuối cùng Chung Sấu Hổ cũng ra tay.
Chỉ nhìn thấy, cánh tay già nua kia tùy ý nâng lên, vạch một đường ở bên cạnh.
Trong nháy mắt tiếp theo.