Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 120 - Chương 120: Tu Vi Hai Mươi Ba Nghìn Năm! Tôn Tu Tức Điên. (2)

Chương 120: Tu vi hai mươi ba nghìn năm! Tôn Tu tức điên. (2) Chương 120: Tu vi hai mươi ba nghìn năm! Tôn Tu tức điên. (2)

Nhìn rất nhiều những thiên tài trước mặt, ngược lại Tô Trạch không hề có chút tự cao tự đại nào, mỉm cười lên tiếng chào hỏi bọn họ.

“Lần đầu gặp mặt, ta là Tô Trạch.”

Mọi người thấy Tô Trạch không hề phách lối tất nhiên sẽ buông lỏng một chút.

Đồng Lan lại càng giống như quen thuộc, ngồi xổm xuống dùng sức mãnh liệt nhìn chằm chằm vào Trảm Tiên kiếm.

“Tô Trạch, thanh kiếm này của ngươi thật sự là linh bảo sao? Đúng là do ngươi nhặt được?”

Rất nhiều thiên tài khác ở một bên cũng đều nhìn Tô Trạch, muốn biết được câu trả lời của hắn.

Tô Trạch có chút bất đắc dĩ, gật đầu nói: “Đúng là do ta nhặt được. Lúc ấy đang đi dạo lung tung quanh sơn động, ai biết được chỉ trong chớp mắt đã phát hiện ra thanh kiếm này.”

Đồng Lan Tiêu Đỉnh = Cả đám người đều mang vẻ mặt không tin.

Trong mắt bọn họ, thứ như linh bảo.

Tất nhiên là sẽ được cất giấu trong một vùng đất nguy hiểm, xung quanh có yêu thú mạnh mẽ bảo vệ, hoặc là trong tuyệt địa cửu tử nhất sinh gì đó, khi đã bước vào thì rất khó để ra được.

Tô Trạch lấy được thanh linh bảo này, chắc chắn phải trải qua trăm cay nghìn đắng, sau đó mới chiếm được bảo vật.

Ngược lại đôi mắt phượng của Hà Tuyết Nhi lóe sáng.

Nàng có thể loáng thoáng suy đoán ra được một loại khả năng.

Có quan hệ với một người.

Tôn Tu.

Hắn vẫn luôn không chịu xuất hiện, điều này là vì sao?

Hơn nữa lúc trước Hóa Thần của Tôn gia kia còn nói thanh trường kiếm này là bảo vật của Tôn gia!

Còn có trường kiếm hấp thụ huyết khí, và chuyện yêu thú đột nhiên liên hợp lại cùng một chỗ đồ sát người tham gia thí luyện, cùng với việc Tôn Tu mất tích…

Đủ mọi loại nhân tố xuất hiện trong đầu nàng, cuối cùng xâu chuỗi ra được một manh mối.

Khiến cho nàng suy đoán ra được một khả năng.

Nhưng mà, khả năng này thật sự là làm cho người ta phải sợ hãi.

Cho dù nó có là sự thật thì loại chuyện này cũng không phải chuyện nàng có thể xử lý, chỉ có thể giao cho những người như Trương Mục Chi đến xử lý.

Cùng lúc đó.

Bên kia.

Trong một thông đạo u ám.

Tôn Tu dưới sự hộ tống của năm con rối Hóa Thần chạy như điên.

Chính xác mà nói thì hắn đang nằm trên lưng của một con rối trong đó.

Sắc mặt của hắn lúc đỏ lúc xanh, vô cùng khó coi.

Trận đồ Khi Thiên vỡ nát, mưu đồ mười mấy năm của Tôn gia thất bại, Trảm Tiên kiếm tiêu hao vô số tài nguyên vật liệu chữa trị cuối cùng lại bị người khác cưới mất!

Vừa nghĩ tới bóng người lóe lên kim quang lao ra từ dưới hố sâu, Tôn Tu lại nghiến răng nghiến lợi, hình như có một ngọn lửa đang bùng lên trong hai mắt hắn, phẫn nộ đến cực điểm!

Trong đầu của hắn hiện lên một gương mặt tuấn tú, khóe miệng khẽ câu lên lộ ra ý cười như có như không.

Tên đáng chết này!

Tôn Tu gầm nhẹ một tiếng, trên trán nổi đầy gân xanh, mặt đỏ lên, lông mày vặn vẹo, vả mặt dữ tợn.

Hắn hận không thể xé rách gương mặt đó ra, rồi hung hăng dẫm nát dưới chân!

Hắn muốn phanh thây xé xác cái tên đã cướp đi thần kiếm vốn nên thuộc về minh kia, như vậy mới có thể giải được mối hận trong lòng!

Chờ sau khi mình ra ngoài, nhất định phải điều động lực lượng của gia tộc, đi tìm tên kia!

Đến lúc đó, mình sẽ không để có hắn được chết dễ dàng!

Hai mắt Tôn Tu tràn đầy tơ máu, trông vẻ qua rất giống yêu thú.

Nhưng mà.

Nhưng vào lúc này.

Phía trước thông đạo bỗng nhiên xuất hiện một vòng ánh sáng lóa mắt.

Nhưng đó không phải cửa ra mà là một cánh cổng truyền tống!

Sắc mặt Tôn Tu chợt đổi, vội vàng muốn làm con rối Hóa Thần đưa hắn thoát ra.

Nhưng mà.

Vào lúc cánh cổng không gian kia vừa xuất hiện, một loạt thần niệm khủng bố đã tản ra từ trong đó, khóa chặt hắn cùng với năm con rối Hóa Thần lại.

Ngay sau đó, một lực lượng giáng xuống, giam bọn họ lại ngay tại chỗ.

Và rồi, từng bóng người đi ra từ trong cổng không gian.

Người cầm đầu chính là gia chủ Tiêu gia Tiêu Thiên Vinh!

Mà sau lưng hắn, từng Hóa Thần một xuất hiện ngay sau đó.

Hóa Thần của Tôn gia vừa mới xuất hiện, thân ảnh loáng một cái đã đi thẳng tới trước mặt Tôn Tu, che hắn ở sau lưng.

Tôn Tu chỉ cảm thấy hoa mắt, một người đã xuất hiện trước người hắn, trong lòng bỗng thấy hoảng sợ.

Nhưng mà hắn rất nhanh đã nhận ra người chú này của mình, nhanh chóng bình tĩnh lại.

“Chú hai?”

Vẻ mặt Hóa Thần của Tôn gia kia ngưng trọng, khẽ nghiêng đầu, ý bảo Tôn Tu không cần nói.

Trước mặt hắn.

Mười vị cường giả Hóa Thần đến từ tất cả các thể lực, yên lặng ngăn đường của bọn họ, vẻ mặt khác nhau nhìn bọn họ.

Có người ánh mắt lạnh băng, có người thì mang vẻ mặt nghiền ngẫm, trong mắt mọi người đều tràn ngập sát ý, có người trong lòng đang rất giận dữ…

“Tôn Đức Toàn, ta hy vọng ngươi có thể cho chúng ta một lời giải thích.”

Ánh mắt Trương Mục Chi lạnh lùng, ánh sáng nhạt trong tay lóe lên, một chiếc gương đồng xuất hiện, thản nhiên nói.

Những cường giả Hóa Thần khác bên cạnh Trương Mục Chi nhìn chằm chằm Tôn Đức Toàn cùng với Tôn Tu ở phía sau hắn, lạnh lùng cười nói.

“Ta nói mà, ai lại giàu có lớn lối, lấy một hơi ra tận năm con rối Hóa Thần như vậy, hóa ra là Tôn gia trong bát đại gia tộc!”

“Xem ra những năm này, chuyện làm ăn của Tôn gia vô cùng thịnh vượng, thế nên mới lấy ra được năm con rối Hóa Thần dễ dàng như vậy!”

“Còn Đồng gia bọn ta trong mấy năm gần đây thì lại sống vô cùng gian khổ, Tôn gia giàu có như vậy, sao không biết giúp đỡ bọn ta một chút, các ngươi nói xem đúng không?”

Hóa Thần ở đây thi nhau gật đầu, cùng nói lời đồng ý.

Chung Sấu Hổ nhìn Tôn Đức Toàn và Tôn Tu, sự chán ghét trong mắt càng thêm nồng đậm.

Hắn vốn đã không ưa gì bát đại gia tộc rồi, bây giờ lại làm ra loại chuyện thế này, càng khiến cho ác cảm trong lòng hắn đối với những gia tộc này thêm sâu nặng.

Sắc mặt Hóa Thần Tôn gia Tôn Đức Toàn rất khó coi, ánh mắt vô cùng nghiêm nghị, linh lực toàn thân đang lặng lẽ vận chuyển.

Gương đồng trong tay Trương Mục Chi lóe lên, ánh sáng chói lọi chạy quanh mặt gương, bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát ra ngoài.

Khí thế khủng bố khóa chặt Tôn Đức Toàn.

Chỉ cần hắn dám có hành động gì, gương đồng sẽ lập tức phát động công kích.

Ánh mắt Tôn Đức Toàn chợt lóe, không ngừng suy tính biện pháp đối phó.

Bình Luận (0)
Comment