Vừa vặn bù đắp thiếu hụt về công phu tay chân.
Cơ thể giống như mãnh thú hình người của hắn phối hợp với Thái Cực Băng Kình này, có thể phát huy ra uy lực vượt qua lẽ thường.
Tô Trạch tạm thời cất bản võ kỹ này lại, đưa mắt nhìn lên màn hình hệ thống.
Tu vi sáu mươi lăm nghìn năm!
Vừa đủ để có thể kích hoạt mười sáu hạt giống Long Tượng!
Trong mắt Tô Trạch lộ vẻ hưng phấn.
Nhưng hắn cũng không vội vàng kích hoạt hạt giống Long Tượng.
Hầu như bây giờ đều là một lần kích hoạt mấy hạt giống Long Tượng.
Mà lúc này, động tĩnh quá lớn.
Đến lúc đó có lẽ sẽ kinh động đến toàn bộ người trong xã khu này.
Tô Trạch nhớ rõ bà lão tầng dưới bị bệnh tim, nếu như đến lúc đó hoảng sợ xảy ra nguy hiểm đến tính mạng, vậy thì không dễ xử lý rồi.
Hắn suy đi nghĩ lại, chợt nhớ đến một nơi tuyệt vời.
Rừng rậm Man Hoang!
Nơi đó chiếm diện tích cực lớn, rừng sâu núi thẳm không một bóng người, đặc biệt là sâu trong rừng rậm, trên cơ bản, nơi đó ngoài yêu thú thì không có người nào sinh sống.
Cũng rất nhiều ngày không đến rồi, không biết Hùng Đại Nhị Hổ ra sao, sẽ không bị những yêu thú khác giết chết rồi chứ?
Đối với hai tiểu đệ yêu thú rẻ hời này của mình, Tô Trạch suýt nữa quên bọn chúng luôn rồi.
Hùng Đại vẫn đang đắm chìm trong Hầu Nhi nhưỡng của bầy khỉ sao?
Còn có Nhị Hổ… không biết tình yêu ngược luyến vặn vẹo vượt qua chủng tộc của nó và bà xã Hầu vương phát triển như thế nào rồi.
Lần trước mang bộ sách Sinh học bắt buộc 2 cho nó đọc, cũng không biết nó có xem kỹ càng hay không.
Chẳng lẽ yêu thú có thể phá vỡ ranh giới của sự cách li sinh sản?
Tô Trạch lắc đầu, tắm rửa sạch sẽ xong rồi nằm xuống ngủ.
Người tu luyện đến cảnh giới nhất định, quả thật là không cần ngủ.
Nhưng Tô Trạch vừa trở thành người tu luyện không bao lâu, vẫn luôn duy trì thói quen này.
…
Hôm sau.
Sắc trời sáng rõ.
Cảm xúc lạnh lẽo quen thuộc xuất hiện trên mặt.
Tô Trạch mở mắt, lập tức nhìn thấy một cái đầu rồng.
Hắn duỗi lưng một cái, mỉm cười, giơ ngón tay điểm một cái lên đầu Tiểu Thanh.
“Ngươi truyền cho Thanh Giao tu vi năm trăm năm!”
“Phát động công năng truyền và trả lại!”
“Bội số trả lại của ngươi lần này là ba lần!”
“Ngươi thu được tu vi một nghìn năm trăm năm!”
Tiểu Thanh khẽ híp mắt, cảm nhận dòng chảy ấm đột nhiên xuất hiện trong cơ thể, cảm thấy rất thoải mái.
Tô Trạch thở dài.
Từ sau khi Tiểu Thanh thăng lên cấp D, hạn mức truyền tối đa quả thật đã tăng cao, tăng trọn vẹn năm lần.
Nhưng mỗi lần bội số trả lại đều không hề cao.
Trái lại là Tiểu Hỏa, bội số trả lại tăng vọt nhiều lần, thường xuyên gấp mười mấy hai mươi lần.
Ngay sau đó, ánh lửa xuất hiện.
Tiểu Hỏa hót vang một tiếng, hưng phấn bay từ trong không gian ngự thú ra.
Nó đã ngột ngạt bên trong mấy ngày, cuối cùng hôm nay cũng được đi ra rồi.
Nhưng sau khi nó nhìn thấy phòng khách quen thuộc thì vẫn sững sờ.
Không phải ở trong thế giới thần kỳ kia sao?
Sao chỉ chớp mắt đã trở về rồi?
Rốt cuộc trong mấy ngày mình ở không gian ngự thú đã xảy ra chuyện gì?
Nó nghi ngờ đáp xuống đầu vai Tô Trạch.
Tô Trạch vô cùng thông thạo xoa xoa bộ lông mềm mại của nó, sau đó bắt đầu truyền.
“Ngươi truyền cho Hỏa Diễm Điểu tu vi mười năm!”
“Phát động công năng truyền và trả lại!”
“Bội số trả lại của ngươi lần này là năm mươi lần!”
“Ngươi thu được tu vi năm trăm năm!”
Sau hai lần truyền, tu vi còn lại đạt đến sáu mươi bảy nghìn năm!
“Tiểu Hỏa thật ra sức, đáng tiếc tu vi của ngươi quá thấp.”
Tô Trạch vỗ vỗ Tiểu Hỏa, muốn thu hồi nó vào trong không gian ngự thú.
Nhưng dường như Tiểu Hỏa bị kích thích, chết sống không muốn trở về.
Tô Trạch suy nghĩ, trên vai có một con chim đỏ rực cũng không quá kỳ lạ, dứt khoát cứ để vậy ra ngoài.
Hồi lâu sau.
Địa điểm giao dịch tạm thời.
Tô Trạch đội mũ và đeo khẩu trang, lặng lẽ đi xuống xe.
Bây giờ hắn cũng coi như nổi tiếng, trong Liên minh Nhân tộc, gần như không ai không biết, không người không hay.
Nhưng điều này cũng mang lại rất nhiều phiền phức khi đi ra ngoài cho hắn.
Ví dụ như rất dễ bị người ta nhận ra, thoáng cái đã bị rất nhiều người vây quanh.
Quan trọng là, những người vây quanh mình này lại không dám tiến lên nói chuyện, chỉ dám đứng một bên vây xem.
Điều này khiến Tô Trạch cảm thấy mình hơi giống với khỉ trong vườn bách thú, bị người ta tham quan.
Bởi vậy, không còn cách nào khác, hắn đành đội mũ và đeo khẩu trang.
Sau khi đi vào rừng rậm, cuối cùng Tô Trạch cũng cởi bỏ trói buộc, lấy khẩu trang xuống, hít một hơi thật dài không khí trong lành.
Tiểu Hỏa vui sướng bay lượn trong rừng rậm, tốc độ rất nhanh, người bình thường không thấy rõ được bóng dáng.
Tiểu Thanh thì thoáng lộ ra một phần chân thân, hóa thành dáng vẻ dài ba năm mét, lẳng lặng đi theo bên cạnh Tô Trạch.
“Đi thăm Hùng Đại Nhị Hổ trước đã, hi vọng bọn chúng không bị bầy khỉ hành chết.”
Hắn vỗ vỗ Tiểu Thanh, lại gọi Tiểu Hỏa ở trên trời một tiếng.
“Đi thôi đi thôi, trước tiên đi đến chỗ của Nhị Hổ nhìn xem.”
Ngay sau đó.
Thân hình của hắn nhoáng một cái, lập tức biến mất khỏi nơi này.
Tô Trạch không kiềm chế tốc độ, hóa thành một tia sáng vàng nhanh chóng xuyên qua rừng cây.
Lần này đến rừng rậm Man Hoang còn có rất nhiều chuyện cần làm.
Không chỉ kích hoạt hạt giống Long Tượng, tăng cao tu vi, tiện thể thăm Hùng Đại Nhị Hổ.
Trừ cái đó ra, còn một chuyện vô cùng quan trọng!
Đó chính là đi một chuyến vào nơi sâu nhất trong rừng rậm Man Hoang, nhìn xem có thể tìm được Thanh Vân Ưng lúc trước, bàn luận nhân sinh với nó.
Đi hỏi một chút, kiếp sau nó muốn đầu thai thành cái gì.
Cũng tiện thể tìm hiểu nguyên nhân cái chết của Hỏa Diễm Điểu năm đó, vì sao không hiểu ra sao bị đánh thành dáng vẻ tàn tạ như vậy.
Quan trọng nhất chính là làm thịt mấy con yêu thú cấp cao, thu hoạch một đợt tu vi.
Hết cách rồi.
Bây giờ mình rất thiếu tu vi.
Long Tượng Tu Thân quyết cần tu vi, Giao Long Ngũ Thức cần tu vi, Thiên Bằng Cửu Bộ cũng cần tu vi!
Chắc chắn sau này còn có nhiều võ kỹ mạnh mẽ hơn chờ đợi mình.
Vẫn nên phòng ngừa chu đáo, cố gắng góp nhặt tu vi còn lại!
Bước đi của Tô Trạch khá nhanh, cộng thêm trợ giúp của Thiên Bằng Cửu Bộ, cơ thể hóa thành một luồng sáng.