Một lát sau.
Phía trước xuất hiện một bụi cây rậm rạp.
Vượt qua bụi cây này chính là nhà của Nhị Hổ.
Tô Trạch khẽ đánh ra kình khí, đánh bụi cây nát bấy, giương mắt nhìn về phía trước, khóe miệng vừa cong lên lại bất chợt dừng lại.
Phía trước.
Không thấy núi nhỏ quen thuộc đâu.
Thay vào đó là một cái hố cực lớn, khắp nơi đều là đá vụn cây gãy, trên mặt đất tràn đầy dấu ấn.
Lọt vào tầm mắt là một vùng bừa bộn, trống trơn.
Cũng không thấy bóng dáng hai tiểu đệ đâu.
Tô Trạch nhướng mày.
Hắn nhấc chân bước qua đá vụn, đi đến biên giới hố to, nhìn chi chít hố nhỏ và vô số dấu ấn trên mặt đất.
Trên mặt đất giống như trải qua một trận bắn phá theo hình thức rải thảm, bừa bãi tàn tạ.
Nhìn xung quanh, phát động thần niệm, thu hết tình hình xung quanh vào mắt.
Nhưng mà, ngay cả lông của Hùng Đại Nhị Hổ cũng không nhìn thấy.
“Một câu thành sấm? Hai tên kia thật sự bị giết chết rồi sao?”
Tô Trạch nhỏ giọng tự nói.
Nhưng mà, tất cả trước mắt khiến hắn cảm thấy quen thuộc, giống như trước kia đã từng gặp ở đâu rồi.
Hơn nữa chắc chắn bầy khỉ kia cũng không có lực phá hoại dữ dội, có thể đánh sụp nguyên một ngọn núi nhỏ như vậy.
Đột nhiên.
Trong đầu Tô Trạch hiện ra bóng hình một con quái vật khổng lồ.
Thanh Vân Ưng!
Lúc đó khi mẹ của Tiểu Hỏa vừa mới ngã xuống, một con yêu thú cấp D cao giai từ sâu trong rừng rậm bay ra, điên cuồng đánh xuống mặt đất, giống như có thù sâu hận lớn gì với Hỏa Diễm Điểu.
Bây giờ xem ra tên kia lại xuất hiện rồi?
Còn thuận tiện giết chết hai tên Hùng Đại Nhị Hổ xui xẻo này?
Đối mặt với một yêu thú cấp D cao giai, tỉ lệ sống sót của Hùng Đại Nhị Hổ mới chỉ là cấp E sơ giai mong manh mịt mù, có lẽ đã chết rồi.
Tô Trạch nhăn mày lại, đoán chừng là lúc trước Hùng Đại chạy trốn cùng mình, vì vậy khiến Thanh Vân Ưng nhớ kỹ.
Hắn thở dài, thân hình thoắt một cái, biến mất khỏi nơi này.
Nửa tiếng sau.
Rốt cuộc Tô Trạch tìm được một sơn cốc, xung quanh cỏ cây tươi tốt, lân cận cũng không có con người nào.
Hắn tiến vào sơn cốc, quyết định kích hoạt hạt giống Long Tượng ở trong này.
“Tiểu Thanh, ngươi ở bên cạnh làm hộ pháp cho ta.”
Tiểu Thanh trịnh trọng gật đầu, cơ thể giương ra, ngâm dài một tiếng.
Trong nháy mắt.
Một con giao long dài hơn mười mét xuất hiện trong sơn cốc!
Khí tức thuộc về yêu thú Kim Đan lập tức tràn ngập ra ngoài, xua đuổi tất cả yêu thú xung quanh.
Tiểu Thanh hơi ngẩng đầu, cơ thể bay lên, chiếm giữ trên không trung, đôi mắt to như chuông đồng cảnh giác nhìn xung quanh.
Tiểu Hỏa nhìn dáng vẻ oai phong này của Tiểu Thanh, trong mắt tràn đầy hâm mộ.
Mà lúc này, Tô Trạch đã ngồi xếp bằng xuống.
Màn hình hệ thống xuất hiện.
“Tu vi còn lại: Sáu mươi bảy nghìn năm!”
Hắn hơi căng thẳng, dù sao lúc trước nhiều nhất cũng chỉ kích hoạt liên tục ba hạt giống Long Tượng.
Nhưng lần này, ít nhất cũng phải mười hạt trở lên!
Hắn cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ hy vọng đừng gây ra động tĩnh quá lớn là được, nếu không chắc chắn vẫn sẽ dẫn đến chú ý của một bộ phận nào đó.
Hít thở sâu một hơi.
Ánh mắt Tô Trạch ngưng lại.
“Tu vi còn lại: Sáu mươi ba nghìn năm!”
Một dòng chảy nóng xuất hiện, năng lượng mênh mông mà tinh khiết lập tức xuất hiện bên trong đan điền, sau đó truyền hết vào trong hạt giống Long Tượng thứ hai mươi hai.
Răng rắc!
Tiếng vang lanh lảnh mà Tô Trạch đã nghe vài chục lần lại xuất hiện lần nữa.
Ánh vàng chói mắt xuất hiện.
Năng lượng mạnh mẽ từ trong phun ra ngoài.
Tô Trạch không hề dừng lại.
“Tu vi còn lại: Năm mươi chín nghìn năm!”
“Tu vi còn lại: Năm mươi lăm nghìn năm!”
“Năm mươi mốt nghìn năm!”
“…”
Số lượng tu vi còn lại đang giảm mạnh!
Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!
Tiếng vang lanh lảnh xuất hiện liên tục.
Vô số ánh vàng óng ánh bắn mạnh ra ngoài.
Chỉ trong chớp mắt.
Cơ thể Tô Trạch phát ra vô số luồng sáng, ánh vàng từ trong cơ thể tuôn ra, ngay sau đó tràn ngập toàn bộ sơn cốc.
Dao động của ánh vàng giống như sóng biển, một hư ảnh to lớn bên trong đang dần dần ngưng thực.
Hạt giống Long Tượng thứ chín.
Hạt thứ mười!
Hạt thứ mười một!
Năng lượng tinh khiết cuộn trào trong kinh mạch cơ thể Tô Trạch, khiến cơ thể hắn càng thêm cường tráng, tăng cường sức mạnh của hắn.
Dường như những hạt giống Long Tượng vừa kích hoạt tạo thành một loại cộng hưởng, hợp thành một loại liên hệ đặc thù, khiến năng lượng sau khi kích hoạch càng thêm hùng hậu.
Tô Trạch mơ hồ cảm thấy cơ thể hơi căng to, trong kinh mạch truyền đến đau nhói, sâu trong xương cốt của cơ thể giống như bị thiêu đốt, đau nhức vô cùng.
Nhưng hắn vẫn không dừng lại.
Lại truyền tu vi bốn nghìn năm vào trong hạt giống Long Tượng.
Răng rắc!
Tiếng vang lanh lảnh lại xuất hiện.
Hạt giống Long Tượng thứ mười hai!
Tô Trạch cắn răng một cái, đáy mắt lóe vẻ nghiêm nghị, trực tiếp thêm tu vi mười sáu nghìn năm vào mặt võ đạo.
Răng rắc…
Bốn tiếng vỡ vụn vang lên liên tục.
Tổng cộng tu vi sáu mươi bốn nghìn năm, mười sáu hạt giống Long Tượng, kích hoạt toàn bộ!
Uỳnh!
Một tiếng nổ hệt như sấm rền từ trong cơ thể Tô Trạch truyền ra.
Ánh sáng chói mắt trên người hắn xông thẳng đến chân trời, dao động khủng bố lan rộng ra ngoài, ánh vàng cực kỳ chói mắt, thậm chí phủ lên bầu trời một tầng màu vàng.
“Rống!”
Một con cự tượng được ngưng tụ ra, ngửa mặt lên trời gào thét.
Trên bầu trời, Tiểu Thanh tỏ vẻ kính nể nhìn Tô Trạch bên dưới, nhìn cự tượng khiến người ta kinh ngạc kia, cảm nhận được run rẩy từ sâu trong linh hồn.
Trên đầu nó nhô lên một khối, Trảm Tiên kiếm treo ở bên trên.
Lúc này thân kiếm khẽ run, một thiếu nữ khuôn mặt lạnh nhạt, đôi mi thanh tú hệt như núi xa xuất hiện.
Kiếm linh đứng trên người Tiểu Thanh, đôi mắt đẹp nhìn ánh vàng đầy trời.
“Thật sự kinh người.”
Nàng tự lẩm bẩm.
Tiểu Thanh cũng không có bao nhiêu lòng đề phòng đối với chị gái này.
Dù sao bản thể là một thanh thần kiếm, căn bản không phải thân thể máu thịt, không tồn tại uy hiếp.
Giọng nói của nàng trong trẻo, rất không phù hợp với thân hình oai phong, vô cùng kiêu ngạo.
“Chủ nhân tư chất ngút trời, mới tu hành mấy tháng ngắn ngủi mà thôi, thế mà đã đạt đến cảnh giới bây giờ rồi, chị gái, về sau chắc chắn chủ nhân có thể đạt đến, thậm chí còn vượt cảnh giới của chủ nhân trước của ngươi!”