Kiếm linh sững sờ, theo bản năng muốn phản bác lại, nhưng nhìn thấy cự tượng đội trời đạp đất, nhìn nhân gian bằng nửa con mắt, và cả Tô Trạch tắm trong ánh vàng kia.
Rất lâu sau.
Nàng chậm rãi nói ra: “Quả thật có khả năng này…”
Bịch!
Tiếng vang nặng nề từ bên dưới truyền lên.
Cả người Tô Trạch khoác lên ánh vàng, ngay cả làn da cũng biến thành màu vàng.
Trong cơ thể của hắn, năng lượng mênh mông đang tẩy rửa xương cốt và ngũ tạng, loại bỏ tạp chất trong người hắn.
Đau đớn kịch liệt không ngừng kéo tới, suýt nữa khiến Tô Trạch ngất xỉu.
Nhưng hắn vẫn luôn cắn răng kiên trì.
Nhịp tim của hắn ổn định mạnh mẽ, ngũ tạng xương cốt phát sáng, bên trên in dấu những đường vân màu vàng nhàn nhạt.
Khí huyết ngập trời xông ra, hóa thành một vùng biển huyết khí.
Huyết khí sôi trào, huyết nhục rực rỡ, giống như lưu ly bảy màu.
Loại tình huống này vẫn luôn kéo dài rất lâu.
Trong lúc đó, có một số yêu thú nghe thấy động tĩnh bên này, lập tức chạy đến.
Nhưng sau khi chúng nó nhìn thấy bóng hình màu xanh trên bầu trời phía xa xa, lập tức sợ vỡ mật, quay người liều mạng trốn chạy.
Có con can đảm còn muốn đến gần.
Lập tức sẽ có một vệt huyết quang buông xuống, nổ nó thành hai nửa, huyết khí toàn thân bị cắn nuốt sạch sẽ.
Sau một lúc lâu.
Ánh vàng chậm rãi tiêu tán, dị tượng biến mất.
Tô Trạch chậm rãi mở hai mắt ra, một vệt sáng vàng lóe ở nơi sâu trong đáy mắt.
Hắn thở phào một hơi.
Trong cơ thể, ba mươi bảy hạt giống Long Tượng lấp lánh ánh vàng, sức mạnh mênh mông chất chứa bên trong máu thịt.
Bên trong đan điền, một hồ nước cực lớn xuất hiện, mênh mông như biển, sóng nước lăn tăn, ánh vàng chói mắt.
Trúc Cơ hậu kỳ!
Tô Trạch đứng lên, nắm chặt tay lại, cảm nhận sức mạnh bên trong cơ thể đang tăng lên không biết bao nhiêu lần. Hắn nở một nụ cười hài lòng.
“Tu vi còn lại: Ba nghìn năm.”
Kích hoạt mười sáu hạt giống Long Tượng trong một lần, năng lượng mà nó tạo ra đủ để giúp Tô Trạch tôi luyện cơ thể thêm một lần nữa. Thậm chí đến cả xương cốt, những bộ phận yếu đuối nhất trong lục phủ ngũ tảng cũng đều được tôi luyện.
Nhìn những tin tức khác trên màn hình của hệ thống, hắn thêm tu vi ban nãy vào phần võ kỹ.
Gần như là ngay lập tức, một ý nghĩ mới xuất hiện trong đầu hắn.
“Võ kỹ: Thái Cực Băng Kình (viên mãn).”
Tô Trạch đưa tay lên, huơ nắm đấm một cách nhẹ nhàng.
Ban đầu động tác còn rất chậm nhưng khi đấm nắm đấm đó ra thì lại giật một cái rất mạnh.
Bùm!
Một luồng khí bắn ra, khiến mấy tảng đá to ở xa đều vỡ tan ra.
Nắm đấm ban nãy, Tô Trạch không hề sử dụng quyền pháp hay chiêu thức nào, chỉ sử dụng nguyên lý Thái Cực Băng Kình thôi mà uy lực của nó đã đủ làm nổ mạnh như vậy rồi.
“Đẳng cấp võ kỹ tuy không cao nhưng kỹ thuật sử dụng lực này rất hữu dụng.”
Tô Trạch đánh giá nó.
Hắn tự dưng nảy ra ý nghĩ mới. Nếu Thái Cực Băng Kình và Giao Long Ngũ Thức kết hợp với nhau thì sẽ tạo ra hiệu quả gì nhỉ?
Nghĩ thôi đã muốn thử rồi.
Nhưng mà trước đó vẫn là nên tu luyện để Giao Long Ngũ Thức và Thiên Bằng Cửu Bộ đạt đến mức cao nhất đã rồi tính sau.
Ngay sau đó, Tô Trạch bắt đầu tăng thêm tu vi ở hai loại võ kỹ cấp B này với đơn vị là mười năm.
Dường như vì thực lực của hắn tăng lên nên lần này nâng cấp võ kỹ không tiêu hao mất quá nhiều tu vi.
Khi tu vi năm mươi năm được chia đều vào hai loại võ kỹ kia.
“Võ kỹ: Giao Long Ngũ Thức (tiểu thành), Thiên Bằng Cửu Bộ (tiểu thành).”
Nhìn số tu vi hai ngàn năm còn lại, Tô Trạch cắn răng, tăng thêm tu vi cho hai loại võ kỹ này.
Một lát sau.
Sau khi hao tổn mất gần năm trăm năm số tu vi thì hai võ kỹ đều đã được nâng lên cảnh giới đại thành.
Chỉ cách viên mãn một chút nữa thôi, nhưng hắn không tiếp tục nữa.
Có kinh nghiệm lần trước ở tháp Trấn Yêu, hắn nghĩ tốt nhất vẫn nên giữ một phần tu vi lại để dự phòng.
Như vậy thì lúc cần thiết còn có thể mua đồ từ cửa hàng của hệ thống nữa. Rất nhiều cảm ngộ xuất hiện trong đầu hắn.
Một con giao long cả người toàn lửa, còn một con chim đại bàng trông như được đúc bằng vàng vậy.
Bọn chúng liên tục diễn hóa võ kỹ bản mệnh của mình, rất nhiều cảm ngộ mới xuất hiện.
Mắt Tô Trạch như sáng lên, hắn búng tay một cái, một tia sáng màu vàng kim lấp lánh.
Uỳnh!
Ở xa, khoảng mười cái cây Thiết Sam thân to khoảng hai người ôm lần lượt đổ xuống, chúng bị tia sáng màu vàng đó chặt đứt.
Tô Trạch gật đầu, hắn rất hài lòng với uy lực của phát tấn công đó.
Nếu không có thân phận ngự thú sư thì dưới sự giúp đỡ của hai võ kỹ cấp B đại thành này, thứ có sức chiến đấu mạnh nhất của Tô Trạch không phải là Trảm Tiên kiếm nữa mà là chính cơ thể của hắn.
Ba mươi bảy hạt giống Long Tượng, ba mươi bảy Long Tượng lực.
Sức mạnh cơ thể đáng sợ, linh lực hùng hậu như sóng biển, võ kỹ cấp B đại thành, tốc độ nhanh như chớp. Tất cả những điều trên đều tập trung lại trên người một ngự thú sư.
Tô Trạch bây giờ nếu gặp lại con cự lang cấp D trung giai thì cho dù là không có Trảm Tiên kiếm, hắn cũng có thể giết nó chỉ trong một quyền.
Có một bóng râm lớn xuất hiện trên mặt đất.
Tiểu Thanh đang mang theo kiếm linh, dần hạ xuống mặt đất.
Hình như kiếm linh rất quan tâm đến “kiếm cách” mà Tô Trạch nói lần trước, nó xoay người, quay về lại Trảm Tiên kiếm.
Tô Trạch sờ mũi vì ngại ngùng. Nhưng mà hắn nắm Trảm Tiên kiếm cả ngày, nếu kiếm cũng chia ra thành các bộ phận thì… tay cầm mà hắn nắm đó là bộ phận nào của kiếm linh?
Có lẽ là… phần mông? Hay là phần đùi? Chắc không phải là đầu của kiếm linh đó chứ.
Tô Trạch lắc đầu, hắn muốn bỏ những suy nghĩ kỳ lạ đó ra khỏi đầu. Hắn vỗ vào người Tiểu Thanh, cười nói.
“Đi, chúng ta đi vào trong chỗ sâu nữa xem chút đi.”
Sau đó, hắn lại gọi Tiểu Hỏa đang nhảy múa liên tục trong rừng kia.
“Đi thôi, đi thôi.”
Tiểu Hỏa kêu lên một tiếng, hóa thành một ánh lửa rồi đáp xuống vai Tô Trạch. Sau đó, Tô Trạch nhún người nhảy lên, đứng lên đầu Tiểu Thanh.
“Grừ.”
Tiểu Thanh gầm một tiếng thật lớn rồi ngửa đầu lên, xông thẳng vào những tầng mây.
Phù phù phù.