Tiếng gió lớn thổi qua bên tai. Tốc độ của Tiểu Thanh nhanh quá. Tô Trạch chỉ đành dùng một chút linh lực để bảo vệ Tiểu Hỏa trên vai mình. Như vậy thì mới tránh được việc nó sẽ bị ngọn gió thổi bay mất.
Cơ thể của giao long ẩn trong những tầng mây, thoắt ẩn thoắt hiện, di chuyển trong những đám mây dày đặc.
Ánh nắng trên đỉnh đầu chiếu xuống, rọi xuống biển mây, tạo nên hiệu ứng Tyndall, những tia sáng sặc sỡ nối liền với nhau trong biển mây mênh mông rộng lớn.
Tô Trạch đứng trên người con giao long oai nghiêm, quần áo trên người phấp phới, ánh sáng ấm áp dịu dàng chiếu trên gương mặt tuấn tú của hắn, trông hắn như một tiên nhân vậy.
Hắn nhìn phong cảnh trước mắt, tâm trạng tốt vô cùng. Cuối cùng cũng trải nghiệm được niềm vui của người tu luyện rồi.
Trảm Tiên kiếm khẽ động đậy, dường như nó đang hồi tưởng lại những trải nghiệm oai hùng năm xưa.
Tiểu Thanh cúi đầu, nó lại tăng tốc thêm một lần nữa, những đám mây bên người bao quanh nó, mấy sợi râu rồng bay phấp phới, có tia nước xuất hiện trên bộ vảy màu xanh, những tia sáng màu xanh lấp lánh, làm nó trông càng đẹp hơn.
Tiểu Thanh nói líu ríu, nó vui vô cùng, những ngọn lửa bao quanh cánh nó, thỉnh thoảng lại có những quả cầu lửa nhỏ được bắn ra từ trong mây.
Đột nhiên, ở biển mây rất xa nơi đó.
Rất nhiều mây khói nổi lên, một thứ khổng lồ xông ra từ trong biển mây, nó đắm mình trong ánh nắng mặt trời.
Tô Trạch hơi nheo mắt lại, khóe miệng hắn cong lên, hắn tự dưng nở một nụ cười.
“Tên: Thanh Vân Ưng”
“Đẳng cáp: Cấp D cao giai”
“Huyết mạch đặc thù: Không”
“Kỹ năng: Thuật Đằng Vân, Thương Vân Trảo, pháp thuật hệ Phong.”
“Ghi chú: Kẻ cướp đoạt thức ăn trong bầu trời, tốc độ nhanh, tính cách bạo lực, có thể bay trên trời nhiều ngày mà không biết mệt, đây cũng là lý do khiến cơ bắp ở phần cánh của nó rất phát triển, sức rất lớn, sức bền rất tốt. Gợi ý nên chế biến bằng cách kho, chất thịt sẽ tươi, mềm nhưng vẫn có độ nảy, phần thịt ở ngực nên nấu theo món thịt gà Cung Bảo, ăn với cơm sẽ rất ngon.”
Bây giờ thực lực của Tô Trạch được nâng lên rồi, ghi chú mà hệ thống đưa ra cũng thay đổi theo luôn.
Lần trước hệ thống còn nhắc hắn chạy mau, bây giờ đã cho hắn hai cái thực đơn luôn rồi.
Nhưng mà hắn thích ăn ngọt, cánh gà nấu coca sẽ là một cách hay.
Kho tàu thì… dùng đùi của Thanh Vân Ưng có vẻ sẽ ngon.
“Tiểu Thanh, chúng ta đi tìm con yêu quái kia để nói chuyện đi, hỏi nó thích kho hay là xào.”
“Được luôn.” Tiểu Thanh hiểu ý hắn nên trả lời lại.
Ngay sau đó, nó quay người lại, hóa thành một tia sáng màu xanh, bắn đầu bay thật nhanh về phía con Thanh Vân Ưng.
Lúc này, Thanh Vân Ưng cũng đã phát hiện Tô Trạch và Tiểu Thanh.
Cấp D sơ giai?
Tự đâm đầu vào chỗ chết. Trong ánh mắt sắc bén của nó chứa đầy sự khinh bỉ.
Nó coi Tô Trạch như vô hình luôn.
Đến cả Kim Đan, không phải là nhân loại mà nó thổi một cái là giết được rồi, thì một tên nhân loại cơ bản thôi mà đứng được trên đầu Kim Đan yêu thú quả là một chuyện lạ.
Đột nhiên, Thanh Vân Ưng nheo mắt lại, nó nhìn chằm chằm vào Tiểu Hỏa trên vai Tô Trạch.
Trên người Tiểu Hỏa có một loại khí tức quen thuộc, trong nháy mắt khiến cho Thanh Vân Ưng nhớ tới đoạn ký ức không mấy tốt đẹp.
Đều là ngọn lửa màu đỏ giống nhau, đều là linh vũ đẹp đẽ như nhau, đều có phong thái như nhau…
Hết thảy cho thấy điều gì? Chắc chắn nhóc con này chính là đời sau của con Hỏa Diễm Điểu kia rồi!
Mà vào lúc này.
Thanh Vân Ưng cũng nhận ra Tô Trạch, đây chẳng phải là thằng nhóc nhân loại lúc đầu bị mình đuổi giết, nhưng sau đó lại bị người ngăn cản đấy sao?!
Trong đôi mắt ưng nháy mắt hiện ra sát ý khôn cùng.
Cho rằng có một con yêu thú cấp D sơ giai hộ thân, thì đã có can đảm đi vào sâu trong rừng rậm rồi sao?
Thật là không biết sống chết!
“Hí!”
Thanh Vân Ưng giang hai cánh ra, vạch phá tầng mây xung quanh, trong biển mây lập tức xuất hiện một cơn sóng lớn màu trắng.
Thân hình khổng lồ dài gần ba mươi mét, mang đến hiệu quả về mặt thị giác so với Tiểu Thanh còn mạnh hơn không ít.
Chốc lát sau.
Thân ảnh của nó biến mất, bay vụt qua phía bên này, trong miệng không ngừng phun ra từng luồng phong nhận, trực tiếp bổ ra biển mây vừa dày vừa nặng!
Trong mắt Tiểu Thanh tràn đầy chiến ý.
Một đối thủ mạnh mẽ như vậy mới có thể làm cho nó nổi lên dục vọng chiến đấu mãnh liệt.
Nhưng mà, nó cũng không trực tiếp nghênh chiến.
Mà là cúi đầu, chui vào tầng mây bên dưới, hóa thành một luồng ánh sáng xanh hạ xuống tầng trời thấp.
Thời điểm còn cách mặt đất chừng hơn mười mét, Tô Trạch trực tiếp nhảy xuống từ trên lưng Tiểu Thanh.
Ầm!
Tiếng vang nặng nề xuất hiện.
Tô Trạch phất tay xua đi bụi mù bốc lên xung quanh, dặn dò Tiểu Thanh.
“Chú ý chừng mực một chút, không đánh lại thì cứ để ta tới.”
“Biết rồi, biết rồi.”
Tiểu Thanh đồng ý, thân thể xoay một cái, tránh thoát mấy luồng phong nhận, xoay người ngẩng đầu lao lên không trung.
Trong mắt Thanh Vân Ưng lóe lên vẻ kinh ngạc, trái lại không nghĩ tới tiểu giao long này lại có tốc độ nhanh như vậy.
Chỉ là một con yêu thú cấp D sơ giai mà thôi, thế mà lại có tốc độ phản ứng nhanh đến vậy.
Mà ngay lúc này, nó chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, một cái đầu rồng tức thì xuất hiện ngay trước mặt nó.
Tiểu Thanh rất là hưng phấn, vừa đi lên đã bật hết hỏa lực, sử dụng toàn sát chiêu.
Thân thể dài hơn mười mét uốn éo trên không trung, bày ra một cái tư thế khá là quái dị.
Chính là Giao Long Ngũ Thức nguyên bản!
Oành!
Một tiếng nổ thật lớn vang lên.
Một dòng khí màu trắng giống như thực chất cuồn cuộn quét ra, trong phút chốc đã thổi tan tầng mây trên trời.
Chỉ trong nháy mắt, trong biển mây mênh mông chợt xuất hiện một khoảng trống thật lớn.
Bên trong đó, hai con yêu thú thân hình khổng lồ đang triển khai một trận đánh giáp lá cà nguyên thủy nhất!
Ầm ầm ầm!!
Hai cái móng vuốt sắc bén đụng vào nhau, vang lên âm thanh như sắt thép va chạm, tia lửa bắn ra bốn phía.
Ánh mắt của Thanh Vân Ưng chợt trở nên ngưng trọng, nhìn chằm chằm Tiểu Thanh trước mặt.
Trong lúc giao chiến vừa nãy, không ngờ đối phương vậy mà lại đánh ngang tay với mình?
Thậm chí, nó còn mơ hồ cảm thấy dường như lực lượng của đối phương còn mạnh hơn nó một chút!?
Sau khi Tiểu Hỏa dùng ngọn lửa phong bế miệng vết thương.
Một mùi thịt nướng thơm ngào ngạt từ miệng vết thương bay ra.
Tô Trạch ngửi một cái, cất tiếng khen ngợi.
“Còn rất thơm.”
Âm thanh nhẹ bẫng, nhưng rơi vào trong tai Thanh Vân Ưng lại như búa tạ đập vào màng nhĩ vậy.
Bỗng dưng nó cảm thấy ánh mắt của Tô Trạch trở nên hết sức đáng sợ.
Tô Trạch giơ Trảm Tiên kiếm lên, thúc giục: “Nhanh một chút, chớ lề mà lề mề, mau chóng nói rõ mọi việc, đừng lãng phí thời gian của mọi người.”
Thoáng nhìn thời gian một cái.
Hắn nhắc nhở Thanh Vân Ưng.
“Khá tốt, giữa trưa mười một giờ, đã qua giờ cao điểm, bây giờ mà chết, trên đường xuống hoàng tuyền sẽ không bị kẹt xe, ngươi có thể đi đầu thai sớm một chút.”
Vừa dứt lời, hắn nhẹ nhàng đâm tới một cái.
Trảm Tiên kiếm tức thì chọt ra một cái lỗ nhỏ trên thân thể to lớn của Thanh Vân Ưng.
Một tia sát khí xuất hiện, cắn nuốt huyết khí của nó.
Sát khí kia hung hãn đến mức đủ để hủy diệt linh hồn, làm cho toàn thân Thanh Vân Ưng lạnh buốt, giống như rơi vào hầm băng vậy.
Nó nhìn Trảm Tiên kiếm mà kinh hãi muốn chết.
Nếu như linh hồn bị phá hủy thì chính là hồn phi phách tán, vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này.
Nỗi sợ hãi hiện lên, lan tràn khắp đáy lòng nó.