Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 140 - Chương 140: Tô Trạch, Trúc Cơ Cảnh Đệ Nhất Đương Thời! (2)

Chương 140: Tô Trạch, Trúc Cơ cảnh đệ nhất đương thời! (2) Chương 140: Tô Trạch, Trúc Cơ cảnh đệ nhất đương thời! (2)

Trong rừng rậm là một vùng mờ tối, ánh trăng căn bản không cách nào xuyên thấu rừng cây rậm rạp.

Tô Trạch thu hồi sạch sẽ một con yêu thú cuối cùng.

Lúc này, tu vi còn thừa của hắn đã đạt đến bốn mươi chín nghìn năm!

Qua ngày hôm sau, hắn cũng không nhớ rõ đã chém giết bao nhiêu con yêu thú cấp D rồi.

Thông qua việc thu hồi yêu thú, lại thêm những thứ yêu thú này thu thập bảo tồn trong sào huyệt, mới có thể một phen lấy được nhiều tu vi đến thế.

Chỉ nhưng, càng về sau, số lượng yêu thú cấp D gặp được đã giảm bớt rất nhiều.

Bình thường phải tìm kiếm hơn nửa ngày mới có thể tìm được một con yêu thú cấp D.

Căn cứ theo suy đoán của Tô Trạch, yêu thú xung quanh đây đều đã bị làm thịt cả, hoặc là dự cảm được điều không thích hợp, đã sớm chạy mất.

Hắn lắc đầu một cái, bắt đầu tìm nơi để đột phá.

Rốt cuộc, hắn tìm được một chỗ tương đối khuất.

Tiểu Thanh và Tiểu Hỏa tự giác bay lên trời, trợ giúp Tô Trạch đề phòng bốn phía.

Tô Trạch ngồi xếp bằng trên đất, lần nữa bắt đầu kích hoạt hạt giống Long Tượng.

“Tu vi còn thừa: Bốn mươi lăm nghìn năm!”

Tu vi bốn ngàn năm xuất hiện, hóa thành một dòng nước ấm tràn vào tứ chi bách hài, tẩm bổ nhục thân.

Răng rắc!

Một viên hạt giống Long Tượng nứt ra, từ bên trong tản ra kim quang chói mắt.

Ngay sau đó là viên thứ hai, viên thứ ba…

Số năm tu vi còn thừa bắt đầu cấp tốc hạ xuống, tiếp theo từng viên hạt giống Long Tượng được kích hoạt!

Răng rắc răng rắc răng rắc!

Từng luồng kim quang lần nữa chiếu ra từ trong cơ thể Tô Trạch, chiếu sáng cả vùng rừng rậm tối tăm.

Tô Trạch hăng hái tinh thần, bắt đầu không ngừng kích hoạt hạt giống Long Tượng.

Cuối cùng.

“Tu vi còn thừa: Một nghìn năm!”

Nương theo tiếng vỡ trong trẻo.

Viên hạt giống Long Tượng thứ mười hai được kích hoạt, kim quang vô cùng sáng chói.

Tổng cộng mười hai viên hạt giống Long Tượng!

Cộng thêm số lượng đã kích hoạt lúc trước, hiện tại hắn đã kích hoạt được bốn mươi chín viên hạt giống Long Tượng.

Lực lượng của bốn mươi chín con voi lớn!

Tô Trạch vận chuyển Long Tượng Tu Thân Quyết không ngừng củng cố tu vi, kim quang bên ngoài bắt đầu thu lại vào trong thân thể.

Qua một lúc lâu sau.

Tô Trạch mở hai mắt ra, phun ra một hơi trọc khí.

Trọc khí bắn ra, đập gãy đại thụ phía xa xa.

Ầm ầm.

Đại thụ ngã xuống, đè lên mấy cây đại thụ bên cạnh.

Trảm Tiên kiếm chợt lóe huyết quang, kiếm linh xuất hiện, nhìn Tô Trạch từ trên xuống dưới, trong miệng phát ra một tiếng thán phục.

“Sao thế?” Tô Trạch hỏi.

Kiếm linh thật sự không nhịn được, lên tiếng hỏi: “Ngươi… rốt cuộc ngươi tu luyện công pháp gì thế? Thứ này thật sự là cho con người tu luyện sao?”

Tô Trạch khoát khoát tay: “Ta nào biết, nhưng ta cũng rất tò mò, rốt cuộc là người nào, lại có thể sáng tạo ra công pháp khủng bố đến vậy.”

Dứt lời, hắn cúi đầu nắm chặt song quyền, kim quang chuyển động trên nắm tay, hiện lên lực lượng kinh người.

Chốc lát sau.

Tô Trạch khẽ quát một tiếng, hướng về phía rừng rậm trước mặt đấm ra một quyền.

Một cột sáng màu vàng chói mắt xuất hiện, khí lãng màu trắng hiện lên, sóng xung kích cuồng bạo đánh ra.

Oành oành oành!!

Chỉ trong phút chốc, tiếng vang không ngừng, bụi mù nổi lên bốn phía, cây lớn đứt gãy.

Chờ sau khi tất cả lắng xuống.

Trong rừng rậm xuất hiện một lối đi rộng rãi khoảng chừng hơn mấy trăm mét!

Kiếm linh trừng to mắt phượng, trong đôi mắt đẹp tràn đầy khiếp sợ.

“Đây đây… thật sự chỉ là Trúc Cơ thôi sao?”

Nàng có hơi khó khăn hỏi ra.

“Nếu không thì sao?”

Tô Trạch cười cười, rất là hài lòng với uy lực một quyền này của mình.

Kiếm linh quay đầu lại, nhìn Tô Trạch chằm chằm.

Trong đầu nàng, bỗng nhiên nhớ lại lời Tiểu Thanh đã nói lúc trước.

Có lẽ… Tô Trạch thật sự có thể đạt tới cảnh giới của hắn năm đó!

Ở niên đại đó.

Có một tổ chức, thường xuyên sẽ liệt kê ra bảng xếp hạng của các cảnh giới.

Mà người đứng thứ nhất của mỗi một cảnh giới, đều có một danh hiệu đặc thù.

XX cảnh đệ nhất đương thời!

Mà thực lực của Tô Trạch…

Kiếm linh đã từng thấy qua rất nhiều nhân vật thiên tài Trúc Cơ cảnh khác, trong bọn họ cũng không thiếu những kẻ biến thái.

Nhưng vô luận là kẻ nào, cũng còn lâu mới kinh khủng bằng Tô Trạch trước mắt!

Nàng vô cùng chắc chắn.

Hiện tại Tô Trạch chính là Trúc Cơ cảnh đệ nhất đương thời!

Kiếm linh trầm tư.

Tô Trạch không hiểu gì nhưng cũng không hỏi nhiều, vươn thần niệm ra, muốn nhìn thử xem xung quanh có còn yêu thú nào khác hay không.

Kết quả không ngoài dự liệu.

Quanh đây ngay cả một con yêu thú cấp E cũng không có.

Tô Trạch thở dài một hơi, phỏng chừng ở khu vực này rất khó lại tìm được yêu thú cấp D nữa.

“Đi thôi, đừng ngẩn người nữa!”

Hắn gọi một tiếng, làm kiếm linh bừng tỉnh.

“A? Được rồi.” Kiếm linh phục hồi tinh thần lại, ánh mắt có chút phức tạp, xoay người trở lại trong Trảm Tiên kiếm.

Tiểu Thanh và Tiểu Hỏa đi đến bên cạnh Tô Trạch, chia ra hai bên dùng đầu cọ cọ cánh tay của hắn.

Tô Trạch nhảy lên, đứng trên thân thể cao lớn của Tiểu Thanh.

Không cần lên tiếng, Tiểu Thanh cũng đã ngầm hiểu trong lòng, bay lên không trung, lần nữa trở lại bầu trời.

Nhưng, bọn họ tìm kiếm hồi lâu, nhưng mà ngay cả một con yêu thú cấp D cũng không phát hiện ra.

Tô Trạch trầm ngâm chốc lát, vỗ lên người Tiểu Thanh một cái: “Được rồi, về nhà thôi.”

Tiểu Thanh khẽ gầm nhẹ một tiếng, xoay người bay về phía thành phố Giang Nam.

Tốc độ của nó còn nhanh hơn rất nhiều so với một chiếc mini bus.

Không lâu sau.

Tô Trạch đã về đến nhà.

Tiểu Hỏa hóa thành một luồng hỏa quang trở lại không gian ngự thú, không muốn đợi ở bên ngoài.

Ở trong tiềm thức của nó, bên ngoài chẳng khác gì so với lãnh cung cả.

Tiểu Thanh thu nhỏ cơ thể lại còn dài chừng hơn mười cm, bay lượn quanh phòng khách.

Tô Trạch không để ý đến nó nữa, xoay người trở lại phòng của mình.

Thời gian trôi vụt qua, ngày đêm chuyển dời.

Chợt cảm nhận được xúc cảm lạnh như băng.

Tô Trạch mở hai mắt ra, khẽ mỉm cười, chỉ tay chạm một cái lên đầu Tiểu Thanh.

“Ngươi truyền cho Thanh Giao tu vi năm trăm năm!”

“Phát động năng lực truyền và trả lại!”

“Đang lựa chọn bội số trả lại!”

“Bội số trả lại của ngươi lần này là sáu mươi lần!”

“Ngươi thu được tu vi ba mươi nghìn năm!”

Tô Trạch giật mình một cái, trong nháy mắt tỉnh táo lại.

Bình Luận (0)
Comment