Mà cùng lúc đó, Xuyên Sơn Thú toàn thân cháy đen, trên người tản ra mùi thịt nướng thơm phưng phức, từ trên trời rơi xuống.
“Lần sau chú ý một chút nha pika lửa, lớp vảy trên người nó đều bị ngươi đốt cháy hết rồi!”
Tô Trạch nhắc nhở một câu, đi xuống tìm thi thể Xuyên Sơn Thú, rồi thu hồi.
“Tu vi còn thừa + một nghìn hai trăm năm!”
Chỉ chốc lát sau.
Hai luồng ánh sáng lại lần nữa phóng lên cao.
Thần niệm lần nữa tản ra không chút kiêng kỵ.
Tiếng rống giận nối tiếp nhau, thỉnh thoảng vang lên.
Mà mỗi một lần, Tiểu Hỏa đều hưng phấn xông ra, lấy thời gian ngắn nhất kết thúc chiến đấu.
Mỗi một lần đều không khác mấy, sau khi nháy mắt phát ra thuật Hỏa Cầu, thì sẽ có một con yêu thú cả người cháy đen ngã xuống.
Mà tu vi còn thừa của Tô Trạch cũng đang không ngừng gia tăng.
“Tu vi còn thừa + tám trăm năm!”
“Tu vi còn thừa + một nghìn chín trăm năm!”
“Tu vi còn thừa + hai nghìn ba trăm năm!”
“Tu vi còn thừa…”
Thời điểm gặp phải yêu thú thực lực khá mạnh, sẽ đến phiên Tiểu Thanh ra tay.
Một luồng kình khí màu xanh bắn ra, trực tiếp xuyên thấu thân thể một con yêu thú cấp D trung giai.
Mà Tô Trạch thì vẫn luôn ngồi ngay ngắn vững vàng trên người Tiểu Thanh, chỉ khi cần thu hồi mới chịu đứng dậy.
“Tu vi còn thừa + một nghìn sáu trăm năm!”
Sau khi quét sạch một vòng.
Tô Trạch thoáng nhìn qua bảng hệ thống.
“Tu vi còn thừa: Mười tám nghìn năm trăm năm!”
“Tiểu Hỏa này, có thể khống chế thuật Hỏa Cầu của ngươi một chút được không? Phải khiêm tốn một chút, tinh huyết vốn đã bị chị kiếm linh của các ngươi hấp thu hết rồi, bây giờ da lông và lân giáp lại bị ngươi đốt mất, khiến cho chủ nhân ta rất khó xử đấy!”
Tô Trạch lắc đầu bất đắc dĩ than thở.
Quá khó khăn mà!
Đám người kia không quản việc nhà nên không biết củi gạo dầu muối mắc mà!
Còn may có Tiểu Thanh là hiểu chuyện.
Hắn vỗ lên đầu Tiểu Thanh một cái: “Chỉ có Tiểu Thanh ngươi là tốt thôi.”
Tiểu Thanh híp mắt lại thành một cái khe, vui vẻ không chút che giấu, nội tâm vô cùng hăng hái, tốc độ lại nhanh hơn mấy phần.
Tiểu Hỏa nhìn thấy cảnh này, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, lần sau ra tay nhất định phải chú ý, tranh thủ giết chết nhiều kẻ địch hơn nữa mới được!
Trong lúc nhất thời, tốc độ thu hoạch tu vi của Tô Trạch lại tăng lên rất nhiều!
Số lượng tu vi còn thừa rất nhanh đã đột phá cánh cửa hai mươi ngàn!
Một ngày này, chỗ sâu trong rừng rậm Man Hoang, thường xuyên có tiếng rống giận khủng bố vang lên.
Ngay sau đó là tiếng vang ầm ầm.
Sau đó, qua chừng mười lăm phút, âm thanh lại lần nữa lắng xuống, hết thảy quay về yên lặng.
Yêu thú xung quanh run lẩy bẩy, hoảng sợ chạy tứ tán.
Dao động khủng bố cùng với hào quang chói sáng kia, không một thứ nào là không cho thấy đó là yêu thú Kim Đan đang chiến đấu!
Điều này ở sâu trong rừng rậm Man Hoang có hơi hiếm thấy.
Trên cơ bản, đám yêu thú cấp D đều phân chia địa bàn, tự mình chiếm núi làm vua, không ai xâm phạm ai.
Ngoài tình huống cực kỳ cá biệt, mới có thể xảy ra đại chiến sinh tử giữa các yêu thú Kim Đan cảnh.
Rất nhiều yêu thú đều nhìn thấy một màn này.
Vốn dĩ cho rằng trận chiến này sẽ kéo dài khá lâu.
Thế nhưng cũng không bao lâu, đã có một con yêu thú gào lên một tiếng, hoặc là toàn thân bốc khói, hoặc là thân thể bị một luồng huyết quang xuyên thủng, từ trên trời rơi xuống.
Bọn chúng cả kinh thất sắc, hoảng sợ chạy về phía ngoại vi rừng rậm.
Mà điều này lại khiến cho yêu thú ở ngoại vi rừng rậm gặp tai ương.
Những yêu thú này cơ bản đều là cấp E cao giai, thấp nhất cũng là trung giai.
Ở ngoại vi đã có thể xưng là cấp bậc bá chủ rồi.
Trong lúc nhất thời, vô số yêu thú phát sinh chiến đấu ở ngoại vi, máu tươi thấm ướt mặt đất.
Hiển nhiên, có người tu luyện phát hiện ra điểm này, nhất thời hoảng sợ vội vàng rời khỏi rừng rậm.
“Đây là tình huống gì? Sao lại có nhiều yêu thú cấp E xuất hiện như vậy?”
“Hình như là chạy ra từ chỗ sâu trong rừng rậm! Không biết sâu trong rừng rậm đã xảy ra chuyện gì.”
“Chắc là có yêu thú Kim Đan đang đại chiến, nếu không thì chẳng thể nào khiến cho nhiều yêu thú chạy ra như vậy.”
“Uầy, tạm thời tránh đi vậy! Chờ chiến đấu bên trong ngừng lại, ta đoán chừng những yêu thú này vẫn sẽ trở lại chỗ sâu trong rừng rậm thôi.”
Vô số người tu luyện tụ tập ở nơi giao dịch lâm thời, nhìn về phía chỗ sâu trong rừng rậm, trong mắt tràn đầy tò mò.
…
Cùng lúc đó.
Chỗ sâu trong rừng rậm Man Hoang, bên cạnh đầm nước.
“Nội đan của yêu thú cấp D trung giai, có thể thu hồi tu vi một nghìn ba trăm năm!”
“Gân trong của yêu thú cấp D trung giai, có thể thu hồi tu vi sáu trăm năm!”
“Yêu thú cấp D trung giai…”
Dưới một loạt thao tác thuần thục, Tô Trạch lại có thêm tu vi gần ba nghìn năm vào sổ.
Mà lúc này.
Tu vi còn lại của Tô Trạch đã đạt đến ba mươi hai nghìn năm!
Ước chừng có thể kích hoạt tám hạt giống Long Tượng.
Tiểu Thanh nhoáng cái , đầm nước trước mặt lập tức cuộn trào lên, bọt nước văng tung tóe, một lối đi thông tới đáy đầm xuất hiện.
Ở cuối con đường, có không ít thứ bị chất thành đống.
“Gã này cũng thật biết hưởng thụ.”
Tô Trạch đi tới trước đống đồ được chất thành một ngọn núi nhỏ, đưa mắt nhìn một cái, phần lớn đều là những bộ phận trên người của các yêu thú.
Hắn không do dự, trực tiếp lựa chọn thu hồi toàn bộ.
Thời gian mười lăm phút sau, lại có tu vi hơn ngàn năm vào sổ.
“Tu vi còn thừa: Ba mươi lăm nghìn năm!”
“Hiệu suất này quả thật là cao, giống như bật hack cày phó bản vậy.”
Tô Trạch vừa cười vừa nói.
Hắn nhìn thoáng qua sắc trời, thấy mặt trời đã bắt đầu xuống núi, cũng sắp đến buổi tối.
Hắn trầm tư một chút.
“Hay là không trở về nữa, tranh thủ thời gian thu hoạch thêm càng nhiều số năm tu vi hơn, tăng lên tu vi!”
Hắn vỗ Tiểu Thanh một cái, kẻ sau hiểu ý, mang theo Tô Trạch bay lên trời cao, lần nữa bước lên con đường thu hoạch tu vi.
Tiểu Hỏa hót vang, vui sướng đi theo sau.
Ngày hôm nay đối với hai con yêu thú mà nói, quả thật chính là một ngày vui vẻ nhất.
Bình thường cũng không thể chiến đấu mà không cần phải băn khoăn chút nào như bây giờ!
…
Thời gian trôi qua cực kỳ nhanh.
Chỉ chớp mắt, màn đêm đã hạ xuống.