Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 138 - Chương 138: Hình Người, Kiếm Linh Tàng Kinh Các… Hình Kiếm? Điên Cuồng Thu Hoạch Tu Vi.

Chương 138: Hình người, kiếm linh Tàng Kinh Các… Hình kiếm? Điên cuồng thu hoạch tu vi. Chương 138: Hình người, kiếm linh Tàng Kinh Các… Hình kiếm? Điên cuồng thu hoạch tu vi.

Lúc này mới bao lâu thời gian chứ? Tiểu Hỏa cứ thế trực tiếp vượt qua cả một cấp lớn, từ cấp F cao giai đến cấp E cao giai!

Trong cơ thể đều có huyết mạch thần thú cùng với võ kỹ bản mệnh của yêu thú cấp B như nhau.

Thực lực của Tiểu Hỏa sẽ không kém Tiểu Thanh lúc trước.

Nhất định nó cũng là Yêu vương!

Điều này đồng thời cũng mang ý nghĩa, lúc này ngoại trừ bản thân Tô Trạch ra, hắn đã có được chiến lực hai đại Kim Đan!

Trong đó, Tiểu Thanh càng là thành phần có thể chém giết yêu thú cấp D cao giai!

Về phần bản thân Tô Trạch…

Ngay cả chính hắn cũng không biết bây giờ mình mạnh bao nhiêu.

Huyết trì đã thấy đáy, chất lỏng trong đó hầu như đều bị tiểu Hỏa hấp thu sạch sẽ.

Ngọn lửa lượn lờ trên người nó bỗng nhiên gia tăng nhiệt độ, ánh lửa dâng cao, giống như là biến thành một quả cầu lửa vậy, liên tục tỏa ra ánh sáng và sức nóng.

Kiếm linh không hổ là hiểu biết sâu rộng, bí pháp cực kỳ có hiệu quả, gần như đã sử dụng tinh hoa trong huyết trì đến trình độ cao nhất.

“Thực lợi hại.” Tô Trạch kinh ngạc tán thán, mỉm cười nói với kiếm linh: “Xem ra trong chúng ta, chỉ có ngươi là có trình độ văn hóa cao nhất, kiến thức uyên bác nhất!”

Kiếm linh khẽ nhướng đôi mày thanh tú, hơi ngẩng đầu lên, hừ một tiếng.

“Đó là đương nhiên, năm đó ta cũng không phải một kẻ bất tài vô dụng, tình cảnh to lớn gì mà chưa thấy qua.”

“Ồ?” Tô Trạch nhất thời nổi lên hứng thú. “Nói tỉ mỉ một chút nghe xem, chú ý đặt trọng điểm trên công phu võ kỹ ấy, tốt nhất nói ra mấy cái võ kỹ cấp A, không thì cấp B thôi cũng được, kém nhất thì cũng nhả mấy cái bảo tàng ra, loại mà có thể đào ra mấy cái tiên khí hoặc linh bảo ấy!”

Tiểu Thanh cũng quay đầu lại, hưng phấn cất tiếng: “Chị, có võ kỹ Long tộc gì đó hay không?”

Vẻ mặt của kiếm linh bỗng cứng lại, có hơi lúng túng cúi đầu xuống.

“A, nói thật, năm đó thân kiếm của ta bị gãy làm hai, lại gặp phải sát khí xâm lấn, nguyên thần bị một ít tổn thương, cho nên…”

“Cho nên đều quên hết rồi?” Tô Trạch hỏi.

Kiếm linh cúi đầu càng thấp hơn: “Ừm, chỉ nhớ được một chút.”

“Khá lắm, từ một giáo sư đại học biến thành nhân sĩ trí lực tàn tật rồi?” Tô Trạch sờ sờ cằm, đoạn cho ra phán đoán.

“Có biết nói chuyện hay không? Cái gì mà nhân sĩ trí lực tàn tật chứ?” Gương mặt tinh xảo của kiếm linh chợt tối sầm.

Tô Trạch theo bản năng mở miệng: “Kiếm sĩ trí lực tàn tật?”

Đôi mày thanh tú của kiếm kinh xoắn lại một chỗ, sắc mặt đen như đáy nồi, xoay người trở lại trong Trảm Tiên kiếm.

“Chủ nhân, ngươi lại chọc giận chị kiếm linh.”

Tiểu Thanh chớp mắt, khóe miệng lộ ra một nụ cười.

Tô Trạch nhún nhún vai, bất đắc dĩ dò hỏi: “Nếu như tiếp tục hấp thu huyết khí, có thể chữa trị tổn thương trên nguyên thần không?”

“Có thể.”

Trảm Tiên kiếm khẽ run, giọng nói của kiếm linh từ bên trong truyền ra.

“Vậy thì dễ làm rồi.”

Tô Trạch cười lên một tiếng.

Mà vào lúc này.

Tiểu Hỏa đã hoàn thành bước sau cùng.

“Hí!”

Một tiếng hót vang lên.

Ánh lửa trên người Tiểu Hỏa đột nhiên tăng vọt, ngọn lửa trải rộng ra, lấp kín toàn bộ không gian.

Nhiệt độ nóng bỏng xuất hiện, thiêu đốt nham thạch xung quanh nóng đến đỏ cả lên.

Chỉ nhưng, khi những ngọn lửa này đến xung quanh Tô Trạch và Tiểu Thanh, bỗng nhiên lại trở nên ấm áp.

Thân thể của Tiểu Hỏa chìm trong biển lửa, đang tiến hành bước củng cố sau cùng.

Chỉ chốc lát sau.

Vù một tiếng.

Tất cả hỏa diễm đều quay trở lại cơ thể Tiểu Hỏa.

Song thực lực của nó cũng dừng lại ở cấp E cao giai.

Nó vui sướng bay lượn, nhào vào trong ngực Tô Trạch, không ngừng dùng thân thể cọ cọ lồng ngực Tô Trạch.

Tô Trạch chỉ cảm thấy trước người ấm áp, hỏa diễm trên người Tiểu Hỏa hoàn toàn vô hại với hắn, thậm chí ngay cả quần áo cũng không bị thiêu cháy.

“Không tệ, không tệ.”

Hắn khen ngợi Tiểu Hỏa, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên thân thể đã lớn gấp mấy lần của nó.

“Chúng ta đi thôi, để cho Tiểu Hỏa rèn luyện một chút.”

Tiểu Thanh hừ một tiếng, xoay người đi ra ngoài.

Một tiếng ngâm trầm thấp vang lên, chân thân giao long xuất hiện bên ngoài vách núi thẳng đứng.

Tô Trạch tung người nhảy lên.

Chỉ nhưng lần này Tiểu Hỏa cũng không hề đi lên theo.

Nó muốn tự lực cánh sinh, lấy tốc độ của nó bây giờ, miễn cưỡng cũng thể đuổi theo Tiểu Thanh.

Chốc lát sau.

Hai luồng ánh sáng một xanh một đỏ xuất hiện, bay về phía bầu trời.

Cuồng phong gào thét bên tai.

Tô Trạch vững vàng đứng trên đầu Tiểu Thanh, thần niệm vươn ra, không che giấu chút nào bắt đầu tìm kiếm khắp cả núi rừng.

Loại hành động này đối với yêu thú mà nói, không thể nghi ngờ chính là một loại khiêu khích nghiêm trọng nhất!

Rất nhanh.

“Grao”

Trong rừng cây bên dưới, vang lên một tiếng rống giận dữ.

Một con yêu thú toàn thân phủ đầy vảy trắng xuất hiện, hướng lên bầu trời gầm thét.

Nó phóng lên cao, hóa thành một luồng ánh sáng trắng vọt tới.

“Tự tìm cái chết! Ở sâu trong rừng rậm mà vẫn còn dám lớn lối như vậy!”

Tô Trạch cúi đầu nhìn một cái, tin tức liên quan đến yêu thú kia lập tức xuất hiện.

“Tên: Xuyên Sơn Thú”

“Đẳng cấp: Cấp D sơ giai”

Hắn lập tức mất đi hứng thú, phất phất tay ra hiệu với Tiểu Hỏa bên cạnh.

“Đi đi, pika lửa.”

Tiểu Hỏa hơi nghi hoặc, nhưng sau đó lại trở nên hưng phấn, hót lên một tiếng, lao lên nghênh đón.

Xuyên Sơn Thú lập tức dừng chân lại, chần chờ nhìn Tiểu Hỏa.

Yêu thú cấp E?

Nhưng kỳ quái chính là, yêu thú cấp E này lại mang đến cho nó một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm!

Lúc này, trong tầng mây, mây mù tản ra một ít, lộ ra thân ảnh của Tiểu Thanh và Tô Trạch.

Xuyên Sơn Thú trông thấy thân thể kinh khủng kia của Tiểu Thanh, con ngươi chợt co lại, dáng vẻ sợ hãi kinh hoảng, một cơn lạnh lẽo truyền khắp toàn thân.

Cảm giác áp bách ập tới, làm thân thể nó cứng đờ.

Thế nhưng bấy giờ, Tiểu Hỏa đã chủ động lao tới.

Xuyên Sơn Thú muốn chạy trốn nhưng lại bị cuốn lấy, không thể không ra tay phòng ngự.

Ầm ầm ầm!!

Đại chiến chạm vào là nổ ngay.

Từng quả cầu lửa như hàng loạt viên pháo bay ra từ trong miệng Tiểu Hỏa.

Trong nháy mắt, ánh lửa đã nhấn chìm Xuyên Sơn Thú.

Ba mươi giây sau.

Tiểu Hỏa hót lên một tiếng, trở lại bên cạnh Tô Trạch.

Bình Luận (0)
Comment