“Lão tổ tông, hậu bối gia chủ Tôn Hầu có việc cầu kiến!”
Qua một lúc lâu.
Trong tiểu viện mới truyền ra giọng nói lạnh lùng.
“Việc gì?”
Sắc mặt Tôn Hồn thoáng hiện lên sự sợ hãi, nhưng vẫn nói thật:
“Con cháu bất hiếu, thần kiếm trước đây lão tổ người tìm được bên trong không gian phá toái kia… bị người ngoài cướp mất rồi!”
“Cái gì?”
Sau một khắc, dao động khủng bố truyền ra từ trong tiểu viện.
Cảm giác áp bách khiến người ta phải ngạt thở xuất hiện, ép hai người họ không thở nổi, trong lòng kinh hãi.
Đây chính là Hợp Đạo ư?
Tiếng kẽo kẹt vang lên.
Cửa gỗ căn phòng nhỏ bị mở ra.
Một thanh niên khuôn mặt tuấn lãng, dáng người thẳng tắp bước ra từ trong phòng.
Hắn chau mày, trong mắt là sự ngọn lửa giận không thể ngăn cản nổi, lạnh giọng dò hỏi:
“Sao lại mất, mất khi nào, bị kẻ nào cướp mất, tu vi gì?”
Dù là Tôn Hầu thì trên trán vẫn rịn mồ hôi lạnh, nhưng cũng không dám giấu giếm, tường thuật lại chi tiết sự việc.
“Đồ vô dụng!”
Sau khi nghe xong tiền căn hậu quả, lão tổ Tôn gia trong dáng vẻ thanh niên hừ lạnh.
Tôn Hầu và Tôn Đức Toàn càng cúi thấp đầu hơn, hoàn toàn không dám nhìn hắn.
Lão tổ Tôn gia nhíu mày lâm vào trầm tư.
“Đệ tử của Lữ Tranh Đạo.” Hắn nở nụ cười giễu: “Có là đệ tử Lữ Tranh Đạo cũng không lý nào được phép trắng trợn cướp đi món vật quan trọng của Tôn gia!”
Sắc mặt hắn trở nên u ám, vung tay nói: “Đi, phái người đi lấy đồ về.”
Tôn Hầu chần chờ, cẩn thận nói: “Nhưng làm sao lấy về? Tô Trạch kia chiến lực kinh người, linh thú khế ước còn là Yêu vương cấp D, trong tay còn có thần kiếm tương trợ. Nếu ta phái cường giả đi…”
Lão tổ Tôn gia nhếch miệng, nở nụ cười lạnh lẽo.
“Tất nhiên là không thể để cường giả ra tay rồi, trong đám đệ tử Hợp Đạo, không được phép phái ra cường giả ám sát có cảnh giới vượt qua bọn họ, nếu không sẽ khiến bọn họ trả thù.”
Giọng nói của hắn thay đổi.
“Nhưng cũng không phải không có cách khác.”
Nói xong, ngón tay hắn hơi động đậy.
Một chiếc chuông nhỏ độc một màu đen nhánh rơi vào trong tay Tôn Hầu.
“Trúc Cơ dẫu có mạnh hơn nữa cũng là Trúc Cơ, chuông Lạc Hồn này chuyên tấn công vào thần hồn, giao cho tiểu bối của gia tộc, để đến khi đó bọn họ mang theo chuông Lạc Hồn này đi khiêu chiến thằng nhóc kia, thừa cơ lấy thần kiếm về!”
Tôn Hầu nghe thế vô cùng vui mừng.
Món đồ bí mật này không có phẩm cấp cụ thể, luyện chế rất khó, thường có hiệu quả đặc thù.
Hắn chỉ mới cầm lấy chiếc chuông Lạc Hồn này thôi mà đã cảm thấy thần hồn của mình khẽ rung động.
Mặc dù chắc chắn nó không làm mình bị thương nhưng đối phó với Trúc Cơ thì thế này chắc chắn đủ!
“Đem thần kiếm trở về, nếu không mang về được thì cái ghế gia chủ này của ngươi cũng không cần làm nữa đâu.”
Lão tổ Tôn gia lạnh lùng vứt lại một câu rồi xoay người trở về căn nhà nhỏ.
Tôn Hầu vội vàng gật đầu, khuôn mặt tôn kính, làm gì còn vẻ lạnh lùng uy nghiêm đối với người bên ngoài nữa.
“Lão tổ yên tâm!”
Dứt lời, hắn và Tôn Đức Toàn xoay người rời đi.
“Anh cả, chuyện này giao cho ai làm đây?” Tôn Đức Toàn hỏi.
Tôn Hầu ngẩng đầu, nhìn phong cảnh tươi đẹp trước mắt, trầm giọng nói:
“Còn có thể là ai nữa, tất nhiên là Tu Nhi rồi, cũng chỉ có hắn mới có thực lực này.”
Tôn Đức Toàn gật đầu, không nói thêm nữa.
Hai người nhanh chóng rời khỏi tiểu thế giới này, tiếp đó bước vào một cái Truyền Tống trận.
Hoa văn trong trận pháp sáng lên, bóng dáng hai người họ lập tức biến mất không thấy đâu nữa.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã hết nửa tháng.
Sáng hôm nọ.
“Ngươi truyền cho Thanh Giao tu vi năm trăm năm!”
“Phát động năng lực truyền và trả lại!”
“Đang lựa chọn bội số trả lại!”
“Bội số trả lại của ngươi lần này là mười hai lần!”
“Ngươi thu được tu vi sáu nghìn năm!”
Tô Trạch rút ngón tay lại, sau đó gọi Tiểu Hỏa ra rồi truyền tu vi cho nó giống như trước.
“Ngươi truyền cho Hỏa Diễm Điểu tu vi một trăm năm!”
“…”
“Ngươi thu được tu vi một nghìn hai trăm năm!”
Tổng cộng đạt được tu vi bảy nghìn hai trăm năm.
Kết quả thế này đã được xem là tốt rồi, nếu thêm một ít tu vi nữa thì hắn đã có thể kích hoạt hai hạt giống Long Tượng.
Suy nghĩ khẽ lóe lên trong đầu Tô Trạch, màn hình hệ thống xuất hiện.
“Tu vi còn lại: Tu vi một trăm ba mươi lăm nghìn năm!”
Ước chừng có thể kích hoạt ba mươi ba hạt giống Long Tượng!
Sở dĩ hắn tích góp nhiều tu vi đến vậy là do trong khoảng thời gian này, hắn sẽ không đến rừng rậm Man Hoang.
Khoảng thời gian trước, hiệu trưởng đã cố ý dặn dò Tô Trạch.
Hiệu trưởng nói rằng gần đây đừng đi sâu vào rừng rậm, yêu thú cấp D tử vong quá nhiều nên khiến yêu thú cấp C ở chỗ sâu nhất trong đó chú ý.
Lúc hắn dặn dò Tô Trạch thì còn nhìn Tô Trạch bằng ánh mắt sâu xa.
Chỉ có hắn mới có năng lực giết chết mấy chục con yêu thú cấp D trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
Tô Trạch đồng ý.
Thế nên trong khoảng thời gian này, ngoài tu luyện đọc sách ra, hắn không có chuyện gì lại đến gia tộc họ Lâm ăn cơm, tâm sự với ông Vương.
Cuộc sống vô cùng nhàn hạ.
Tô Trạch chỉ đi đến trường học được mấy lần.
Thế nhưng mỗi lần hắn đến đó thì đều bị một đống học sinh và giáo viên quay quanh, đến đường cũng chả đi được.
Cứ vài lần như thế nên Tô Trạch lười đi đến trường, trừ phi là đi thư viện tìm sách đọc.
Tô Trạch nhìn ngày tháng, còn hơn mười ngày nữa thì phải đến kinh đô rồi.
Trước lúc đó, hắn cần phải nhanh chóng tăng thực lực lên.
Mặc dù thực lực của hắn rất mạnh nhưng hắn không hề kiêu ngạo tự mãn.
Núi này cao còn có núi khác cao hơn.
Ai biết được trên thế giới này còn có kẻ khác biến thái hơn hay không?
Vì đảm bảo mình có thể đạt được mục đích, hiển nhiên thực lực càng mạnh càng tốt!
Hiện giờ hắn đi vào sâu trong rừng rậm chắc sẽ không có vấn đề gì đâu hả?
Tô Trạch thầm suy nghĩ.
“Đi thôi, chúng ta đến rừng rậm một chuyến.”
Tiểu Thanh và Tiểu Hoả nghe thấy Tô Trạch nói vậy thì rất phấn khích, những ngày qua bọn nó đã nhịn sắp hỏng rồi.
Chỉ chốc lát sau.
Bầu trời trên rừng rậm Man Hoang.
Một con Thanh Giao đang quanh quẩn trên không, bên cạnh nó còn có một con chim to lớn được ngọn lửa bao phủ
Tô Trạch ngồi trên đỉnh đầu giao long, đánh giá khu rừng bên dưới.
“Đi đến đó.”
Hắn chỉ vào một hướng.