Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 143 - Chương 143: Lão Tổ Hợp Đạo Của Tôn Gia? Chuông Lạc Hồn Nhắm Vào Thần Hồn

Chương 143: Lão tổ Hợp Đạo của Tôn gia? Chuông Lạc Hồn nhắm vào thần hồn Chương 143: Lão tổ Hợp Đạo của Tôn gia? Chuông Lạc Hồn nhắm vào thần hồn

Lúc này nàng lên tiếng nhắc nhở.

“Tỉnh lại!”

Tô Trạch bỗng nhiên giật mình, cứ như bị một thùng nước lạnh giội lên người, hơi tỉnh táo lại.

Hắn đột ngột mở hai mắt ra, mồ hôi lạnh thấm ướt quần áo, miệng thở hồng hộc.

Cảm giác choáng váng truyền đến từ sâu trong đầu óc.

Trước mắt hắn chợt tối sầm, người nghiêng đi, suýt nữa ngã sấp xuống đất.

Cũng may Tiểu Thanh kịp thời dùng cơ thể mình đỡ lấy Tô Trạch, như thế mới giúp hắn giữ vững thân thể.

“Sao lại lỗ mãng thế chứ, thất bại thì thất bại thôi, từ từ sẽ làm được mà.”

Đôi mày thanh tú của kiếm linh nhíu chặt lại với nhau, nhắc nhở hắn, kể lể đủ loại nguy hại mà thần hồn bị hao tổn cho hắn nghe.

Tiểu Thanh và Tiểu Hỏa cùng nghe, vẻ mặt lo lắng.

“Chủ nhân, thất bại là mẹ thành công, lần sau nhất định có thể thành công mà.” Tiểu Thanh mở miệng an ủi Tô Trạch.

Tiểu Hỏa còn chưa nói chuyện được, nhưng cũng tiến đến góp mặt, dùng cơ thể tròn vo của mình cọ lên cánh tay Tô Trạch.

Tô Trạch cười khổ, gật đầu: “Thứ thứ này đúng là rất khó, tinh thần lực của ta đã hao tổn đến mức sắp cạn luôn rồi mà còn chưa thành công nữa.”

Kiếm linh thở dài, kết quả này cũng không ngoài dự liệu.

Yêu cầu một tu sĩ Trúc Cơ cô đọng hồn binh, đúng là có hơi quá đáng.

Nhưng nàng vẫn hỏi: “Tiến hành đến bước nào mới thất bại?”

Tô Trạch ngẫm nghĩ, nhưng lại không biết phải mô tả làm sao, dứt khoát khống chế chiếc đỉnh nhỏ kia bay ra Nê Hoàn Cung.

“À, đến đây thì không được nữa, nhưng đừng có cười ta đấy…”

Hắn lắc đầu, trông rất bất đắc dĩ.

Nhưng.

Ngay sau khi kiếm linh nhìn thấy luồng tử khí vờn quanh chiếc đỉnh nhỏ kia, thân thể chợt cứng đờ, trông cứ như đang nhìn thấy quỷ, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Thế này… thế này mà gọi là thất bại?

Chiếc đỉnh nhỏ màu tím lóe lên rồi biến mất.

Món đồ này vẫn chưa thể tồn tại một thời gian lâu dài hơn bên ngoài.

Tô Trạch chỉ có thể đẩy được nó ra trong chớp mắt, một chút tinh thần lực vừa mới bù đắp được lại bị tiêu hao sạch sẽ trong nháy mắt.

Hắn nhìn sang kiếm linh không nhúc nhích, trong lòng căng thẳng.

Chẳng lẽ mình lại làm sai gì rồi?

Gây ra rủi ro gì trong quá trình rèn luyện sao?

Hắn huơ huơ tay trước mặt kiếm linh, lên tiếng hỏi dò: “Sao thế? Lại xảy ra vấn đề gì sao?”

Lúc này kiếm linh mới lấy lại tinh thần, bỗng nhiên bừng tỉnh, kinh ngạc nhìn sang Tô Trạch.

Ánh mắt kia cứ như đang nhìn quái vật.

“Gì vậy? Trên mặt ta nở hoa à?”

Tô Trạch nghi hoặc hỏi.

Đúng là vẻ ngoài mình không tệ nhưng cũng đâu đến mức phải nhìn mình như thế đâu nhỉ?

Đúng lúc này.

Trong lòng kiếm linh đã như sóng gợn biển gầm từ lâu, cảm xúc dao động mãnh liệt, tất cả trong đầu đều là chiếc đỉnh nhỏ màu tím kia của Tô Trạch!

Nàng thật sự không thể hiểu nổi.

Chiếc đỉnh nhỏ kia đã có hình dáng đại khái, đã có “hình” hoàn chỉnh rồi!

Hồn binh có bốn cấp bậc.

“Hình” ban sơ nhất, sau đó chính là Hoàng giai, Huyền giai, Địa giai, tiếp đến cuối cùng là hồn binh Thiên giai!

Căn cứ vào hình dáng của chiếc đỉnh nhỏ vừa mới nãy.

Nó không phải hình dáng thuộc giai đoạn ban sơ nữa, mà đã chính thức có được “hình”, cũng chỉ suýt chút nữa có thể tấn thăng lên hồn binh Hoàng giai rồi!

Chuyện này… ít nhiều gì cũng có hơi không thể tưởng tượng nổi.

Đối với rất nhiều tu sĩ Hóa Thần, đa phần hồn binh của bọn họ đều chỉ là Huyền giai mà thôi!

Mà lúc này, Tô Trạch chỉ mới ở Trúc Cơ đã suýt chút nữa ngưng luyện ra hồn binh Hoàng giai rồi!

Nàng nhìn sang Tô Trạch, trong đầu hiện ra lời tán thưởng.

Thiên tài.

Không!

Yêu nghiệt!

Trong phương diện tu luyện thần hồn, Tô Trạch tuyệt đối là một yêu nghiệt!

Cho dù vào thời của nàng trước kia kẻ mạnh đông đảo như rừng, thời đại thiên tài xuất hiện lớp lớp.

Người có thể vừa mới ngưng tụ ra hồn binh mà đã chạm đến cánh cửa Hoàng giai cũng tuyệt đối hiếm có!

Bình thường, người có thể rèn luyện ra hình dáng ban đâu đơn giản đã là tốt lắm rồi!

Làm gì có ai giống như Tô Trạch, trực tiếp điều chỉnh cho ra hình dáng trọn vẹn!

“Cuối cùng là sao vậy?” Tô Trạch nhíu mày hỏi, vừa cẩn thận kiểm tra lại một phen.

Kiếm linh lấy lại tinh thần, giọng nói có hơi run run.

“Không, không có gì, lần này không được, lần sau tiếp tục cố gắng là được. Ta thấy ngươi sắp thành công rồi!”

Để khích lệ Tô Trạch, nàng quyết định tạm thời không nói ra sự thật.

Tô Trạch thở dài, vẻ mặt buồn thiu thỉu: “Haizzz, ta mệt quá mà, cái thứ thứ này rèn một lần đã móc rỗng cơ thể ta luôn rồi…”

Khóe mắt kiếm linh hơi giật giật.

Mấy lời thế này nếu để cho đám người tu luyện tu thần kia nghe thấy chỉ sợ sẽ nảy ra ý nghĩ ăn tươi nuốt sống Tô Trạch luôn.

Nhưng nàng vẫn cổ vũ Tô Trạch: “Cố lên, ngươi có thể!”

Sau đó hóa thành huyết quang trở về lại bên trong Trảm Tiên kiếm.

Nàng cần yên tĩnh một mình, tiêu hóa cho tốt chuyện kinh hãi vừa rồi.

Mà vào giờ phút này.

Ở một nơi trong không gian dị thứ nguyên.

Núi non trùng điệp, hết ngọn này đến ngọn khác, mây mù che phủ, hào quang lớp lớp.

Cái loại dị thú ẩn hiện.

Linh hạc toàn thân trắng nõn tụ thành đàn, trong đầm nước còn có cự quy mọc lên thần văn sau lưng ẩn náu.

Linh lực nồng đậm vô cùng, linh dược được trồng trọt có quy hoạch bên trong dược điền, mùi linh dược thơm ngát xộc vào mũi.

Từng tòa công trình kiến trúc cổ xưa tọa lạc trong đó.

Nhưng.

Lại có người nào người nấy mặc quần áo hiện đại trên người thỉnh thoảng xuất hiện.

Trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện hai luồng ánh sáng.

Một lão già râu tóc bạc phơ, khuôn mặt âm lệ, còn một người khác thì là một người tuổi độ trung niên sắc mặt hơi tái nhợt.

Chính là gia chủ Tôn gia - Tôn Hầu, người sau là Tôn Đức Toàn!

Bọn họ vội vàng bay nhanh về nơi sâu bên trong dãy núi.

Rất nhanh.

Bọn họ đáp xuống mặt đất, bắt đầu đi bộ.

Sau một lúc lâu.

Một tiểu viện xuất hiện.

Sắc mặt Tôn Hầu và Tôn Đức Toàn trở nên cung kính hơn rất nhiều, bước chân chậm lại, tiến về phía trước.

Bên ngoài tiểu viện.

Tôn Hầu dừng lại, cung kính hành lễ.

Bình Luận (0)
Comment