Linh dược sinh trưởng khắp nơi, vài thiếu niên mặc quần áo bình thường đang hái lấy.
Trên bầu trời hào quang từng trận, rực rỡ vô cùng.
Trong trạch viện.
Một thiếu niên cung kính đứng ở trong sân.
Hắn mặc bộ đồ màu đen, trên gương mặt còn có lông tơ rất nhỏ, hai hàng lông mày như đao, ngũ quan đoan chính, cực kỳ tuấn tú, tương lai nhất định cũng là một đại soái ca làm mê đảo ngàn vạn thiếu nữ.
Thiếu niên áo đen dường như đang chờ đợi gì đó, lẳng lặng không nói lời nào.
Một lúc lâu sau.
Từ đầu tới cuối không có âm thanh nào phát ra từ trong phòng.
Thiếu niên cuối cùng không nhịn được nữa, trong lời nói mang theo một tia cầu xin.
“Sư phụ, để đồ nhi đi ra ngoài đi, ta nghe nói kiếp này có hai người rất mạnh, đều đã đạt được danh hiệu thiên kiêu Nhân tộc! Không phải nói danh hiệu này phải dùng Trúc Cơ giết Kim Đan mới có thể đạt được sao!?”
Trong mắt hắn sáng lên một tia sáng, tràn ngập sự chờ mong.
“Ta muốn đọ sức với bọn họ một chút, xem rốt cuộc trình độ của mình là gì!”
“Hơn nữa sư phụ, đại hội Vạn tộc lần này không giống như lúc trước, nghe nói cuộc tỷ thí cuối cùng là tiến hành trên Thăng Tiên đài!”
Nghe được câu nói cuối cùng này, dường như là bị đả động.
Trong phòng rốt cuộc cũng truyền ra một giọng nói.
“Thiên kiêu Nhân tộc? Chẳng qua chỉ là hư danh mà thôi! Dùng Trúc Cơ giết Kim Đan? Thằng nhóc ngươi không làm được? Đệ tử Hợp Đạo không làm được? Tiểu tử ngươi vậy mà còn muốn lấy cái này làm lý do!”
Thiếu niên cười xấu hổ.
Giọng nói trong phòng chuyển biến.
“Nhưng mà, Thăng Tiên đài ngược lại là một cơ duyên lớn…”
Im lặng hồi lâu, rốt cuộc lại truyền ra giọng nói.
“Thôi thôi, dù sao ở chỗ này cũng không tốt, để cho ngươi đi ra ngoài chạy một vòng đi!”
Thiếu niên mặc đồ đen nghe vậy thì mừng rỡ, cười cực kỳ vui vẻ.
“Sư phụ yên tâm đi, ta nhất định sẽ không làm ngài mất mặt!”
Giọng nói trong phòng lại vang lên, cười mắng: “Tiểu tử ngươi cũng đừng kiêu ngạo tự mãn, phải biết rằng nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.”
Thiếu niên gật đầu đáp ứng, trịnh trọng hành lễ cáo biệt rồi sau đó xoay người rời khỏi nơi này.
Chờ sau khi thiếu niên rời đi.
Giọng nói kia lại vang lên một lần nữa. “Đồng Cưu, đi theo Thanh Nhi, không đến thời khắc sinh tử thì không cần ra tay.”
Một bóng người hiện lên trong bóng tối, trầm giọng đáp ứng: “Vâng!”
Dường như là cùng một lúc.
Ở các nơi, hoặc là trong không gian thế giới khác linh khí dồi dào.
Từng thiếu niên hoặc thiếu nữ bước ra từ đó.
Mỗi người bọn họ đều khí vũ hiên ngang, trên người có một sự dao động bí ẩn không thể đoán được, mạnh mẽ dị thường.
Và họ đều giống nhau, phía sau mỗi người đều có một người hộ đạo yên lặng đi theo.
Rõ ràng đều là cường giả Hóa Thần!
Không giống với tiểu thế giới hay bí cảnh, sự phồn hoa của nhân gian thoáng cái đã hấp dẫn đến những đệ tử Hợp Đạo trẻ tuổi này.
Nhưng những người này tâm trí kiên định, chỉ cảm thán vài tiếng, hoặc là sau khi trải nghiệm một phen thì lập tức tiếp tục hành trình của mình!
Tô Trạch, Hà Tuyết Nhi, thiên kiêu Nhân tộc?
Ta đến đây!
Thiếu niên áo đen, đệ tử đích truyền của cường giả Hợp Đạo, Diệp Thanh nhìn thế giới phồn hoa trước mắt.
Sâu trong đáy mắt hắn sáng lên một tia tinh quang, khóe miệng nhếch lên, cười rất là vui vẻ.
Ngay sau đó, Diệp Thanh đã biến mất không thấy bóng dáng.
…
Một nơi nào đó trong Liên minh Nhân tộc.
Một sơn cốc thơm ngát của chim và hoa ở.
Một tấm bia đá loang lổ đứng sừng sững bên ngoài sơn cốc, dây leo leo đầy bia đá, che khuất chữ viết phía trên.
Ánh mặt trời chiếu xuống mơ hồ có thể nhìn thấy bên dưới dây leo viết ba chữ nhỏ.
Tàng Kiếm cốc.
Không gian bắt đầu bị bóp méo.
Răng rắc một tiếng.
Một cánh cửa không gian hiện ra.
Ngay sau đó, một bóng người từ trong cửa không gian đi ra.
Chính là Trương Mục Chi.
Vẻ mặt hắn nghiêm túc nhìn sơn cốc trước mặt, sửa sang lại quần áo một chút, lúc này mới cất bước đi vào sơn cốc.
Sau khi đi về phía trước được một lúc lâu, đằng trước xuất hiện một cái hồ nhỏ.
Hồ nước không sâu, trong suốt thấy đáy, có mấy con cá bơi trong đó.
Bên cạnh hồ nước có một tảng đá xanh phóng đại.
Lúc này.
Trên tảng đá xanh có một lão già đang ngồi xếp bằng, trong tay cầm cần câu, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm mấy con cá nhỏ dưới hồ.
Trương Mục Chi chậm rãi đi lên phía trước, cũng không dám nói nhiều mà chỉ lẳng lặng chờ đợi.
Không biết đã qua bao lâu.
Ngay cả Trương Mục Chi cũng nhướng mắt lên nhìn mặt hồ mấy lần.
Cuối cùng.
“Aizz, xem ra hôm nay vẫn là tay không trở về rồi.”
Lão già thở dài một hơi, lập tức thu hồi cần câu trong tay, quay đầu lại rồi cười nói:
“Ôi, Trương Mục Chi, tiểu tử ngươi làm sao lại chịu đến thăm ta, hiếm khi ngươi vẫn còn nhớ tới người sư thúc này!”
Trương Mục Chi cười cười, đâu còn sự uy nghiêm như trước mặt người ngoài, mở miệng nói:
“Sư thúc nói đùa rồi, ta từ trước đến nay luôn nhớ sư thúc, không phải là ta đến thăm ngươi đây sao.”
Lão già xua tay, trên mặt mang theo ý cười:
“Cái rắm, rốt cuộc là đến vì chuyện gì, sẽ không phải là gây ra phiền toái gì rồi đấy chứ?”
Hắn tiếp tục bổ sung.
“Nếu không phải là chuyện phải mất mạng thì mau cút đi, ta cũng không có thời gian rảnh rỗi chơi đùa với mấy tiểu tử các ngươi, ta còn phải câu cá!”
Trương Mục Chi tiến lại gần, ánh sáng trong tay lóe lên.
Tiếp đó.
Từng thùng rượu ngon xuất hiện.
Hầu hết các bình rượu đều được bịt kín cẩn thận, chỉ có một bình trong đó hình như mở ra một khe hở.
Nhất thời, một làn hương rượu thơm nồng và êm dịu bay ra.
Hai mắt lão già tỏa sáng, say mê hít sâu một hơi, ý cười trên mặt càng đậm.
“Rượu ngon!”
Hắn tinh ý phát hiện có một bình rượu mở ra một khe hở, nhìn thấu tâm tư nhỏ bé của Trương Mục Chi.
“Tốt lắm! Cố ý để cho mùi hương lộ ra để hấp dẫn ta?”
Trương Mục Chi vội vàng lắc đầu: “Không dám không dám, sư thúc hay là ngươi nếm thử trước?”
“Trước tiên nói xem là chuyện gì, sẽ không phải là Hợp Đạo để ý ngươi chứ?”
Trong lúc lão già đang nói chuyện, ánh mắt bỗng nhiên nheo lại, thân thể lom khom hơi đứng thẳng lên.
Một kiếm ý sắc bén đến cực điểm xuất hiện.
Hô hấp Trương Mục Chi chậm lại, xua tay nói: “Không phải, chuyện là như này…”
Một lát sau.
“Tiểu tử này ngược lại có chút thú vị, còn bị Lữ Tranh Đạo kia thu làm đệ tử?”