Lão già nhướng mày, khóe miệng hơi nhếch lên.
Sau khi trầm ngâm một lúc.
“Cũng được, ta sẽ ra khỏi núi xem một chút, nhưng ta phải nói rõ trước, nếu tiểu tử kia không có thiên phú kiếm đạo, ngươi tặng ta bao nhiêu rượu cũng vô dụng.”
Trương Mục Chi nghe vậy thì mừng rỡ, liên tục gật đầu.
Lão già gật gật đầu, phất tay nói: “Được rồi, cút đi.”
Trương Mục Chi đạt được mục đích của mình, cảm thấy mỹ mãn nên tươi cười rời khỏi Tàng Kiếm cốc.
Lão già thu rượu ngon đầy trên đất vào trong túi, trên tay thì cầm bình rượu đã mở ra khe hở nhỏ kia, nhấp một ngụm nhỏ, lập tức có vẻ mặt thỏa mãn.
“Rượu ngon.”
Hắn nhìn một vài con cá bơi trong hồ, khen ngợi một tiếng.
Vừa dứt lời.
Lão già nhìn lên bầu trời một lần nữa, trong mắt hiện lên một vài hồi ức.
Mình…Đã bao nhiêu năm không bước ra khỏi Tàng Kiếm cốc này rồi.
Nếu là có người ngoài ở đây thì nhất định trong lòng sẽ nảy sinh nghi hoặc.
Tàng Kiếm cốc, thanh kiếm này cất giấu ở nơi nào?
Mà lúc này.
Lão già đột nhiên hét lên một tiếng dài, rót một ngụm rượu rồi cao giọng cười nói.
“Kiếm lên!”
Trong phút chốc.
Cá bơi trong hồ hóa thành chín tia sáng màu rực rỡ, phóng lên trời!
Ngoài thành phố Giang Nam.
Rừng rậm Man Hoang.
Tô Trạch ngồi trên người Tiểu Thanh, ở trên không trung lắc lư cả nửa ngày, nhưng ngay cả một yêu thú cấp D cũng không nhìn thấy.
Không biết làm sao, chỉ có thể bỏ cuộc.
Hắn vỗ đầu Tiểu Thanh: “Về nhà thôi.”
Tiểu Thanh nhẹ nhàng gật đầu, xoay người bay về hướng thành phố Giang Nam.
Tô Trạch ngồi ngay ngắn, tay cầm máy liên lạc, xem qua đủ những lời bàn luận.
“Kỳ quái, người của những gia tộc đó vậy mà không điều tra?”
Nhưng mà nghĩ lại, suy nghĩ này đã bị xóa bỏ.
Những gia tộc của người tham gia thí luyện gặp nạn đó không thể không điều tra.
Nhưng hiện giờ lại không chút động tĩnh.
Vậy chỉ có một loại khả năng.
Có thứ gì đó khiến bọn họ vứt bỏ chuyện điều tra này!
Có thể là chuyện gì chứ?
Tô Trạch cân nhắc một lát, chỉ có thể cân nhắc đến một loại khả năng.
Lợi ích.
Đang vào lúc này, một bài post mới được làm mới thu hút sự chú ý của Tô Trạch.
Hắn ấn mở nhìn qua, phát hiện là có người của gia tộc không cam lòng, nói là hung thủ trong thảm án tháp Trấn Yêu cố gắng dùng ích lợi bảo vật từ từ làm cho bọn họ câm miệng.
Phía dưới bài post này còn có rất nhiều bình luận.
Có người tuyên bố gia tộc của mình đã tiếp nhận bồi thường, để người đăng bài post không cần không biết tự lượng sức mình, nhanh chóng lấy đồ ngậm miệng, bằng không sẽ gây ra phiền phức lớn.
Tô Trạch ấn trang tiếp theo, còn muốn xem, lại phát hiện bài post này đã bị xóa.
“Tôn gia, thật sự muốn một tay che trời sao?”
Hắn lạnh lùng cười một tiếng.
Đối với Tôn Tu và Tôn gia, đương nhiên hắn không có quá nhiều thiện cảm, thậm chí nói là rất chán ghét.
Nhưng mà, hắn vẫn cảm ơn Tôn Tu “tặng” Trảm Tiên kiếm cho mình.
Về sau có cơ hội nhất định phải “cảm ơn” hắn đàng hoàng!
Bên cạnh cuồng phong gào thét lướt qua.
Phía trước, thành Giang Nam đã xuất hiện trước mắt.
......
Thời gian nhoáng cái, lại trải qua gần mười ngày.
Rừng rậm Man Hoang.
Bóng dáng Tô Trạch lại xuất hiện.
Hắn ngồi ngay ngắn trên mặt đất, ngoài thân kim quang lóe ra, trong cơ thể truyền đến từng tiếng kêu gào.
Vẻ mặt Tiểu Thanh lo lắng, quay đầu nói với kiếm linh: “Chị, ngươi nói chủ nhân hắn đột phá nhanh như vậy, sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Kiếm linh im lặng một lát, lắc đầu: “Hắn có phán đoán của mình, chúng ta không cần lo lắng.”
Nàng nhìn Tô Trạch, mâu quang lấp lóe bất định.
Quả thật nàng cũng lo lắng qua vấn đề này.
Tốc độ thăng cấp quá nhanh, thực lực tăng lên quá kinh người, sẽ làm cho căn cơ không vững, ảnh hưởng con đường tương lai.
Sau khi trải qua sự đồng ý của Tô Trạch.
Nàng có thể xác định một chút tình huống của Tô Trạch.
Sau đó, nàng bị dọa rồi.
Linh khí rộng lớn như biển, căn cơ vô cùng vững chắc, tu vi hùng hậu trước đây chưa từng gặp.
Giống như tu luyện mấy ngàn năm mấy vạn năm, không có chút khuyết điểm nhỏ nhặt nào!
Tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng kiếm linh cũng không hỏi nhiều, chỉ là sau khi xác định, cũng yên tâm.
Mà lúc này.
Kim quang ngoài thân Tô Trạch tăng vọt, linh lực mạnh mẽ chợt xuất hiện, làm cho thân thể hắn lần nữa bành trướng vài phần.
Rất lâu sau.
Màu vàng mênh mông chậm rãi biến mất, trở lại trong cơ thể Tô Trạch.
Tiếng sấm nổ vang tiêu tán, trong rừng khôi phục sự yên tĩnh.
Tô Trạch đứng dậy, nhìn thấy thân thể mập mạp, thực sự có chút bất đắc dĩ.
Nhẫn không gian chợt lóe ánh sáng nhạt, chiếc gương mà Tiểu Thanh bỏ vào xuất hiện ở trong tay.
Nhéo thịt trên mặt, sau khi nhìn tỉ mỉ một lượt mới yên lòng.
“Hoàn hảo, vẫn rất tuấn tú.”
Hắn thấp giọng tự nói.
Sau đó, hắn quan sát trong đan điền.
Chỉ thấy được, một mảnh kim quang mênh mông như biển lấp lóe xuất hiện, linh lực cực kỳ tinh thuần đang lưu chuyển, chín mươi chín hạt giống Long Tượng lấp lóe sáng lên, sức mạnh cuồng bạo ẩn chứa bên trong nhục thân.
Trên mặt Tô Trạch lộ ra nụ cười vừa lòng.
Hắn cảm giác được, đây đã là cực hạn của Trúc Cơ cảnh.
Chín mươi chín hạt giống Long Tượng!
Chín mươi chín sức mạnh Long Tượng!
Một quyền đánh chết Kim Đan cũng không phải là nói đùa.
Thân thể hiện giờ này của Tô Trạch, hoàn toàn chính là một mãnh thú hình người, lực lớn vô cùng, có thể nói là khủng bố.
Điểm duy nhất có chút không tốt, chính là thân thể hiện giờ, thực sự có chút béo.
Nhưng mà đây là do linh lực trong cơ thể quá mức dồi dào.
Chờ sau khi Tô Trạch chậm rãi thích ứng tiêu hóa, thân thể tự nhiên sẽ khôi phục nguyên trạng.
Hắn chào hỏi một tiếng.
“Đi thôi, về nhà dọn dẹp một chút, cũng là lúc đi Kinh đô rồi.”
Cách kỳ hạn một tháng chỉ còn lại có vài ngày, để xử lý một vài chuyện của thành phố Giang Nam.
Sau một lát, hai luồng quang mang một xanh một đỏ sáng lên.
Tiểu Thanh chở Tô Trạch cấp tốc lên đường trở về nha.
“Ting!”
Máy liên lạc truyền đến tiếng vang.
Tô Trạch nhìn một cái, phát hiện là tin tức mà Vương lão gửi tới.
Vỗ Tiểu Thanh: “Đi tới Lâm gia trước.”
Tiểu Thanh gật đầu, đổi hướng đi.
…
Lâm gia.
Trong đình viện đứng đầy người.
Thang Nghĩa đến rồi, hiệu trưởng của mấy trường học khác cũng đã tới, ngay cả tộc trưởng của rất nhiều gia tộc cũng đến.
Bọn họ lũ lượt bàn bạc, thảo luận chuyện xảy ra gần đây.