Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 152 - Chương 152: Phân Phẩm Cấp Kim Đan, Lão Già Quái Dị Thắt Lưng Treo Cá Gỗ

Chương 152: Phân phẩm cấp kim đan, lão già quái dị thắt lưng treo cá gỗ Chương 152: Phân phẩm cấp kim đan, lão già quái dị thắt lưng treo cá gỗ

Nhưng vấn đề là, Tô Trạch phát hiện trong Long Tượng Tu Thân quyết, hình như cũng không có công pháp Kim Đan cảnh …

Hắn nhìn tu vi còn thừa của mình một chút, lẩm bẩm tự nói.

“Xem ra phải nhanh chóng dùng tu vi khôi phục một phần của Long Tượng Tu Thân quyết rồi.”

Hắn nghĩ một chút, quyết định vẫn là hỏi kiếm linh trước, có chú ý điều mục gì không.

“Cái kia, nếu thăng cấp lên Kim Đan cảnh, có chỗ nào cần phải chú ý không?”

Kiếm linh nghe thấy Tô Trạch hỏi chuyện này, thân kiếm nhất thời run lên, huyết quang chợt xuất hiện, hiển hóa ra.

Sắc mặt nàng lạnh như băng, tựa như hàn băng vạn năm, biểu cảm trịnh trọng, nghiêm túc nói:

“Giữa Kim Đan cảnh và Kim Đan cảnh cũng có khác biệt rất lớn, không chỉ có trên phương diện thực lực thiên phú, mà còn là ở bản thân kim đan!”

“Ồ?” Tô Trạch có chút nghi hoặc.

Loại chuyện này ở trên lớp trước đó chưa nghe nói qua.

Kiếm linh tiếp tục giảng giải.

“Phẩm chất kim đan của bản thân người tu luyện sẽ trực tiếp ảnh hưởng tới tương lai họ có thể đi bao xa, bởi vậy, bước này đặc biệt quan trọng!

Lúc đó bọn ta, chia kim đan tổng cộng thành bốn loại.

Tạp đan, tử đan, chanh đan, sau đó là kim đan phẩm chất cao nhất!

Cũng không phải nói người tu luyện có tu vi Kim Đan cảnh đều luyện ra được kim đan!

Trong đó phẩm chất kim đan của một bộ phận người đều là tạp đan!

Mà nếu là tạp đan, cả đời cũng chỉ dừng lại ở đây, gần như không có khả năng đột phá đến Nguyên Anh cảnh.

Cho nên nếu phải chuẩn bị đột phá đến kim đan, nhất định phải chuẩn bị xong xuôi kỹ càng!

Ít nhất phải ngưng luyện ra chanh đan.”

Biểu cảm của kiếm linh rất nghiêm túc, nhìn Tô Trạch, bỗng nhiên lại sửa miệng.

“Không, nếu là ngươi, nhất định phải ngưng luyện ra kim đan chân chính!”

Tô Trạch nhẹ nhàng gật đầu: “Đây là đương nhiên, nhất định phải ngưng luyện ra kim đan mới được.”

Sau khi giải thích xong, kiếm linh hừ một tiếng, mâu quang xinh đẹp lóe ra, lườm Tô Trạch một cái, lập tức trở về trong Trảm Tiên kiếm.

Tô Trạch không biết tại sao, lại không hỏi ra kết quả gì, bất đắc dĩ lắc đầu.

Sau đó.

Hắn bắt đầu thu thập đồ vật, mang theo một vài nhu yếu phẩm hữu dụng.

Căn phòng này hắn không thể bán.

Dù sao sinh sống ở đây mười mấy năm, là chỗ duy nhất có đủ kỉ niệm của hắn và cha mẹ mình.

Đồ vật không nhiều, chỉ là vài vật dụng thường ngày.

Bởi vậy.

Không qua bao lâu, Tô Trạch đã gói gém hành lý tiến vào trong nhẫn không gian.

Thấy một vài gia đình vắng vẻ, ánh mắt Tô Trạch lấp lóe, giống như rơi vào trong hồi ức.

Hắn đi đến bên cửa sổ, nhìn về phía người đi đường bên dưới.

Lúc trước học tiểu học, lúc họp phụ huynh, bản thân chính là ghé vào bên cửa sổ, nhìn sắc mặt của cha mình lúc trở về.

Nếu sắc mặt không tệ, vậy có lẽ không có chuyện gì lớn.

Nếu sắc mặt khó coi, vậy không thể thiếu vài roi.

Nhớ tới lúc chờ đợi, tâm trạng sốt ruột bất an, Tô Trạch có chút muốn cười.

“Nên đi rồi.”

Hắn nhẹ giọng tự nói.

Chào hỏi một tiếng, thân hình Tiểu Thanh thu nhỏ lại, một lần nữa về tới trên cổ tay của hắn.

......

Tô Trạch yên lặng đi trước, đi đến Hiệp hội Người tu luyện.

Từ thành phố Giang Nam đến Kinh đô, khoảng cách không biết cách bao xa.

Nếu lái phương tiện giao thông, cho dù là máy vận chuyển nhanh nhất, cũng phải mất thời gian mấy ngày.

Bởi vậy.

Đi Kinh đô cách thuận tiện nhất nhanh chóng nhất, chính là mượn sức mạnh của Truyền Tống trận!

Nhưng mà, mở ra Truyền Tống trận một lần, không biết phải tiêu hao bao nhiêu năng lượng.

Bình thường người tu luyện đều không có tư cách sử dụng.

Thân phận Tô Trạch đặc thù, thiên kiêu Nhân tộc, người đứng đầu thí luyện tháp Trấn Yêu, đệ tử của cường giả Hợp Đạo!

Vô số thân phận kinh người tề tụ trên một người, đương nhiên khiến hắn có một vài đặc quyền.

Tô Trạch vừa tiến lên, trong lòng vừa tính toán kế hoạch ở Kinh đô.

Đúng lúc này.

Phía trước, bỗng nhiên lóe lên một bóng người.

Bước chân của Tô Trạch dừng một chút, có chút nghi hoặc ngẩng đầu nhìn lên.

Tiếp theo chỉ thấy một lão già cúi người dáng người có chút thấp bé xuất hiện ở trước mắt.

Lôi thôi.

Đây là ấn tượng đầu tiên mà lão già trước mặt cho Tô Trạch.

Rất lôi thôi!

Mặc dù quần áo trên người không bẩn, lại làm cho người ta một loại cảm giác cực kỳ lộn xộn, giống như mặc hết quần áo của mấy mùa khác nhau lên người cảm giác cổ quái đập vào mặt.

Nhất là áo hai lớp mặt trên người, thể hiện rõ cực kì không cần thiết.

Trên lưng lại càng kỳ quái, treo mấy con cá gỗ được khắc, phía trên vết dầu lốm đốm, chỉ có mắt cá khá có thần.

Không chỉ như thế, mới vừa mặt đối mặt một mùi rượu nồng đậm truyền đến.

Khứu giác của người tu luyện vốn vô cùng nhanh nhạy.

Hiện giờ bất chợt mặt đối mặt, nháy mắt đã hít một ngụm to hơi rượu vào.

Tô Trạch nhăn mày, suýt nữa không bị hun đến ngất đi.

Ăn mày?

Đầu năm nay còn có loại nghề nghiệp này à!?

Nói là ăn mày, chẳng qua là một đám hành nghề lừa đảo thôi!

Lại có bao nhiêu người thật sự là cuộc sống khốn đốn chán nản?

Tô Trạch bỗng nhiên nhớ tới kiếp trước, ở trong trạm đường sắt cao tốc đã gặp được loại người này.

Tiến lên ăn xin, hắn biểu thị không có tiền mặt.

Kết quả “Tên ăn mày” kia từ trên cổ giơ lên một tấm bảng, mã thanh toán uy tín đặc biệt rõ ràng…

Vì thế, hắn theo bản năng nói:

“Ta không có tiền, không tiền mặt, không có tiền trong tài khoản, không thẻ tín dụng, không hạn mức, tóm lại chính là không có gì cả.”

Lão già kia nghe vậy rõ ràng sửng sốt.

Thằng nhóc này… Đang nói cái gì!?

Không có tiền, không tiền mặt?

Nói với lão phu ta mấy cái thứ đó làm gì?

Lẽ nào, thằng nhóc này coi lão phu thành xin cơm???

Hắn cúi đầu nhìn cách ăn mặc của mình, cảm giác hoàn toàn không có bất kỳ vấn đề gì.

Hoàn toàn là cách ăn mặc thịnh hành nhất năm đó.

Hắn lại sờ mặt mình.

Già thì hơi già, có chút khác biệt với hình tượng Thanh Y Kiếm Thần năm đó.

Nhưng mà, cũng không có khác biệt lớn như vậy chứ.

Tuyết Lệ Hàn tự nhận là, trong số những người già, bản thân coi như là một lão soái ca.

Tóm lại mạnh hơn mấy tên già nua lỗi thời đó chứ!?

Mà vào lúc này.

Tô Trạch thấy lão già ăn mày này ngây người, vội vàng lách người đi qua.

Ăn xin không thành đổi thành ăn vạ?

Thói đời suy đồi theo từng ngày, già mà không đáng tôn trọng!

Hiệp hội Người tu luyện cách đó không xa, bước chân Tô Trạch nhanh hơn, đi về phía trước.

Bình Luận (0)
Comment