Kiếm thứ nhất, kiếm thứ hai thẳng đến kiếm thứ bảy.
Đi đôi với con số càng lớn, độ khó tu luyện uy lực cũng càng lớn.
Cùng lúc đó, một bóng người xuất hiện trong đầu Tô Trạch.
Bóng người này tay cầm trường kiếm, hết lần này tới lần khác biểu thị Tiệt Thiên Thất Kiếm.
Tô Trạch lập tức bị nó hấp dẫn, bất giác chìm đắm trong đó.
Hắn nhắm mắt lại, ngồi xếp bằng, bắt đầu quan sát chiêu thức thất kiếm đó.
Trảm Tiên kiếm run lên, huyết quang chợt xuất hiện.
Kiếm linh kinh nghi bất định xuất hiện, nghi hoặc khó hiểu và kinh ngạc trộn lẫn cùng một chỗ trong đôi mắt xinh đẹp.
Nàng từ trên người Tô Trạch cảm nhận được một luồng kiếm ý kinh người!
Đây là tình huống gì?
Tô Trạch học qua kiếm pháp khi nào?
Nàng ngưng thần nhìn đi, xác định cảm thụ của mình không xảy ra sai sót.
Kiếm ý kia vô cùng sắc bén, tràn ngập một loại cảm giác đạo sinh đạo diệt.
Đây… Là ngộ đạo?
Lẽ nào trên thế giới này, thực sự có người tự học thành tài?
Trong lòng kiếm linh thầm khiếp sợ, thực tế nghĩ không ra xảy ra chuyện gì.
Mà lúc này Tô Trạch, dĩ nhiên hoàn toàn đắm chìm trong kiếm pháp của Tiệt Thiên Thất Kiếm.
Khác với lúc trước chính là.
Lần này, hắn cũng không sử dụng tu vi trực tiếp truyền, mà là thật sự tiến vào trong tu luyện nào đó.
Tô Trạch cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Hắn nhìn thấy những kiếm thuật này, trong lòng sinh ra một phần cảm giác thân thiết.
Giống như… Từ nhỏ nên tu luyện kiếm pháp mới đúng.
Hắn cảm ngộ cực nhanh.
Đối mặt với kiếm thuật này, rất nhanh đã lĩnh ngộ kiếm thứ nhất, thậm chí có thể suy một ra ba, thử phương pháp khác.
Tô Trạch bất giác đứng dậy, đôi mắt nhắm chặt, bàn tay nắm hư không, giống như nắm một thanh kiếm, không dựa vào thứ gì bắt đầu diễn luyện.
Thân thể kiếm linh chấn động, hoàn toàn rơi vào khiếp sợ.
Là tiên khí, đương nhiên nàng có thể nhìn ra Tô Trạch diễn luyện một vài chi tiết trong chiêu thức!
Kiếm tâm trời sinh!??
Bỗng nhiên nàng cảm giác thế giới này có chút không chân thật.
Vốn dĩ cho rằng trên phương diện chiến lực võ đạo Tô Trạch đã là nghịch thiên rồi.
Nhưng không nghĩ đến, thiên phú của Tô Trạch đối với kiếm pháp lại cao như thế!
Quả thật nàng không biết chính là.
Thiên phú trên phương diện võ đạo của Tô Trạch, là dùng tu vi cưỡng ép truyền ra!
Nhưng mà.
Ở phương diện kiếm pháp này, hình như Tô Trạch thật sự có thiên phú cực cao!
Động tác của hắn không ngừng, luôn diễn luyện kiếm pháp.
Thời gian trôi qua.
Ngày hôm sau.
Tô Trạch mở to mắt, chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới mỏi mệt vô cùng, hình như tối qua vận động kịch liệt.
“Xít ~”
Hắn hít vào một luồng khí lạnh, theo bản năng vận chuyển chân khí màu vàng.
Chân khí ấm áp vận chuyển toàn thân, lúc này mới làm cho hắn dễ chịu một chút.
“Hôm qua ta đã làm gì?”
Tô Trạch quay đầu hỏi Tiểu Thanh.
Sắc mặt Tiểu Thanh có chút kì quái, trên làn da màu xanh lại hiện ra một vết đỏ ửng, hốt hoảng chạy ra khỏi phòng, ngay cả truyền cũng quên.
Trước khi đi ra ngoài, nó bỏ lại một câu.
“Chủ nhân ngươi đi hỏi chị kiếm linh đi, nàng là đương sự, khẳng định rõ ràng nhất.”
“Hả?”
Tô Trạch thấy thái độ này của Tiểu Thanh, lập tức kinh hoàng.
Hắn vội vàng xốc chăn lên, nhìn thấy người anh em hoàn hảo không tổn hao gì, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhớ tới sự sắc bén của Trảm Tiên kiếm, hắn cảm giác trên người chợt lạnh, hơi giật mình.
“Kiếm linh? Không phải, đêm qua xảy ra chuyện gì, ta tham ngộ kiếm pháp, hình như không nhớ xảy ra chuyện gì.”
Tô Trạch quay đầu hỏi Trảm Tiên kiếm.
Nhưng mà.
Trảm Tiên kiếm run lên, một tia sát khí đỏ máu hiện lên.
Giọng nói của thiếu nữ kiếm linh lạnh như băng truyền ra: “Không biết, quên rồi, hỏi bản thân ngươi đi.”
Rất ngắn gọn, nói cũng như không nói.
Tô Trạch: “???”
Lẽ nào… Sự trong trắng của ta?
Không đúng!
Hắn lắc đầu, lẩm bẩm tự nói.
Đánh giá Trảm Tiên kiếm một lượt.
Cái này cũng không phải chuyện cách ly sinh sản chứ!?
Sau khi nghĩ cả nửa ngày.
Trước sau Tô Trạch cũng không nhớ ra xảy ra chuyện gì.
Cuối cùng.
Hắn lắc đầu, dứt khoát không nghĩ nhiều nữa, mở ra bảng điều khiển hệ thống.
“Tên: Tô Trạch”
“Tuổi: 16”
“Tu vi võ đạo: Trúc Cơ cảnh đỉnh phong!”
“Công pháp: Long Tượng Tu Thân quyết”
“Vũ khí: Trảm Tiên kiếm, linh bảo sơ giai (có thể phục hồi)”
“Võ kỹ: Giao Long Ngũ Thức đại thành, Thiên Bằng Cửu Bộ đại thành, Thái Cực băng kính viên mãn!”
“Kiếm pháp: Tiệt Thiên Thất Kiếm (Kiếm thứ nhất tiểu thành! Kiếm thứ hai nhập môn! Còn lại năm thức chưa nắm vững!)”
“Linh thú khế ước: Thanh Giao, cấp D sơ giai; Hỏa Diễm Điểu, cấp E cao giai!”
Tô Trạch nhìn thấy những thông tin này cũng sửng sốt.
Trong một đêm, kiếm thứ nhất của Tiệt Thiên Thất Kiếm trực tiếp tiểu thành?
Tuy rằng là công pháp cấp C, nhưng cũng không thể nhanh như vậy chứ?
Lẽ nào ngày hôm qua mình theo bản năng dùng tu vi thăng cấp?
Hắn vội vàng nhìn qua tu vi còn thừa, lại phát hiện cũng không có giảm bớt.
Chuyện gì đây?
Đột nhiên.
Một suy nghĩ xuất hiện trong đầu Tô Trạch.
Chẳng lẽ… mình là thiên tài kiếm đạo?
Mặc dù mình nói bản thân như vậy, ít nhiều có chút mặt dày, nhưng Tô Trạch thật sự không nghĩ ra khả năng nào khác!
Hoặc là, là tối qua kiếm linh trợ giúp mình?
Nàng trợ giúp mình bằng cách nào?
Tô Trạch gãi đầu, thực sự có chút nghi hoặc.
Tô Trạch lại ý đồ thử dò hỏi chuyện đã xảy ra đêm qua.
Nhưng dường như kiếm linh cũng không dự định quan tâm hắn, vẫn lẳng lặng nằm ở bên giường, giống như không nghe thấy lời của Tô Trạch.
Không biết làm sao.
Hắn chỉ có thể từ bỏ, đứng dậy rửa mặt.
Một lát sau.
Tô Trạch tìm được Tiểu Thanh, nhìn dáng vẻ đó của nó, cũng không hỏi nhiều, chỉ là thả ngón tay lên.
“Ngươi truyền cho Thanh Giao tu vi năm trăm năm!”
“Phát động năng lực truyền và trả lại!”
“Đang lựa chọn bội số trả lại!”
“Bội số trả lại của ngươi lần này là mười hai lần!”
“Ngươi thu được tu vi sáu ngàn năm!”
Cũng coi như được rồi.
Tô Trạch ấn vào, gọi Tiểu Hỏa ra, tiếp theo bắt đầu truyền.
Lần này bội số trả lại rất thấp, chỉ có sáu lần.
Tu vi sáu ngàn sáu trăm năm, dựa theo nếu là trước đây có thể kích hoạt một hạt giống Long Tượng.
Chẳng qua hiện giờ, cũng chỉ có thể suy nghĩ một chút.
Bản thân đã đạt tới cực hạn của Trúc Cơ cảnh, hiện giờ mục tiêu duy nhất chính là đột phá đến Kim Đan cảnh trước!