Đôi hung khí kia phát dục vô cùng kinh người, làm người ta sinh ra cảm giác bị áp bách đến hít thở cũng khó khăn, thậm chí còn kinh khủng hơn so với lần đầu tiên đối mặt yêu thú Kim Đan.
Cừ thật!
Trong lòng Tô Trạch âm thầm giật mình, nể mặt cái độ cong khoa trương kia, hắn cảm thấy vấn đề này cũng rất không tệ.
Vì vậy, hắn trầm ngâm chốc lát rồi đáp: “Ta cũng không suy nghĩ gì, đơn giản là đi lên đánh mấy trận thôi! Nếu bọn họ đã một hai muốn đánh thì cứ đánh thôi! Ta cũng để cho bọn họ hiểu biết một chút, người tu luyện bình thường chúng ta cũng không phải ăn chay!
Cho dù không có tài nguyên tu luyện tốt như vậy, cho dù không có sự chỉ dẫn của cường giả danh sư, cho dù không có công pháp và võ kỹ cường đại gì!
Chúng ta vẫn có thể thông qua không ngừng cố gắng, thông qua sự chăm chỉ của bản thân, trở thành cường giả chân chính!
Ta cũng giống như đại đa số người trên đời này, trước đó cũng không có danh sư chỉ điểm, không có võ kỹ mạnh để lựa chọn.
Thế nhưng.
Phải luôn luôn cố gắng, nỗ lực tu luyện giống như ta vậy, tu luyện bất kể ngày đêm!
Bản thân sẽ có thể gặt hái được thành quả tốt đẹp!
Việc chúng ta phải làm, không phải là đánh bại bao nhiêu người khác, mà là đánh bại chính bản thân mình!
Trở thành cường giả của bản thân!
Đây mới ý nghĩa của việc tu luyện!”
Lúc mà Tô Trạch nói ra những lời này, mặt không đỏ, tim không đập mạnh, lời nói dõng dạc hùng hồn, tràn đầy cảm xúc cùng với ý chí chiến đấu mạnh mẽ.
Nhưng trên thực tế, đây là nội dung trong video Súp gà độc cho tâm hồn mà hắn xem qua ở kiếp trước.
Ở trong thế giới của người tu luyện này, thật ra chẳng hề được sử dụng.
Nhưng hiệu quả động viên, khơi gợi cảm xúc trong đó là như nhau!
Trong lúc nhất thời.
Đám người vốn ồn ào nhốn nháo nháy mắt yên tĩnh lại.
Tất cả mọi người, bao gồm cả mấy giáo viên kia cũng đều ngây ngẩn cả người.
Bọn họ nhìn Tô Trạch, ánh mắt như phát sáng cả lên.
Tất cả mọi người đều yên tĩnh trở lại.
Bọn họ nhìn chằm chằm Tô Trạch, bên tai như còn đang vang vọng lời hắn vừa mới nói.
Học sinh của Học viện Chân Long đều toàn là nhân vật thiên tài ở khắp các nơi tụ về.
Bọn họ đều có thiên phú tu luyện cực kỳ ưu tú.
Bọn họ cũng không phải “Người bình thường” trong miệng của Tô Trạch.
Nhưng, đối với bọn họ, sự chấn động của những lời này lại càng mạnh hơn!
Tô Trạch là người bình thường sao?
Nói đùa đấy à!
Người ta đường đường là thiên kiêu Nhân tộc sao có thể chỉ là người bình thường được!
Ở trong mắt bọn họ, Tô Trạch chính là một thiên tài tột bậc, là thiên tài hàng đầu có tiềm lực bậc nhất trong cả Nhân tộc hiện nay!
Thế nhưng chính là một người như vậy, lại vẫn luôn nỗ lực đến thế!
Có một câu ca dao rất hay.
Không sợ thiên tài, chỉ sợ thiên tài còn cố gắng hơn so với ngươi!
Rất rõ ràng, Tô Trạch chính là một người như vậy.
Tô Trạch cũng cố gắng đến vậy rồi, bản thân mình còn mặt mũi nào mà không chịu cố gắng chứ?
Rốt cuộc.
Trong ánh mắt của nữ sinh mặt con nít dáng người nóng bỏng kia tràn đầy ngôi sao sáng lấp lánh, vô cùng trịnh trọng, cực kỳ nghiêm túc mà gật đầu.
“Ta biết rồi, ta sẽ lập tức trở về tu luyện, tranh thủ đạt được tư cách tham gia thi đấu đại hội Vạn tộc!”
Người xung quanh rối rít giật mình tỉnh lại, giống như bỗng dưng khai ngộ vậy, nhìn Tô Trạch một cái thật sâu, ngay sau đó xoay người rời đi.
Bọn họ đều thầm quyết định, bắt đầu từ hôm nay trở đi nhất định phải tu luyện thật tốt, tranh thủ để có được tư cách tham gia đại hội Vạn tộc!
Cùng lúc đó.
Những lời phát biểu của Tô Trạch được quay lại thành video, đồng thời cũng được lan truyền khắp các trang mạng xã hội.
Trong nháy mắt, số lượt xem đã đột phá trăm triệu.
Vô số người tu luyện xem qua đoạn video này, bên tai không ngừng quanh quẩn những lời Tô Trạch nói, cảm nhận được một nỗi hổ thẹn phát ra từ sâu trong nội tâm!
Dạng thiên tài giống như Tô Trạch này cũng đang không ngừng cố gắng, bản thân mình có tư cách gì để không cố gắng chứ?
Ngay cả chính Tô Trạch cũng không nghĩ tới, những lời hắn nói này đã nhất lên đợt sóng tu luyện trong khắp Liên minh Nhân tộc!
Vô số người được khích lệ, bắt đầu liều mạng tu luyện.
... ...
Thành phố Giang Nam.
Tuyết Lệ Hàn đột nhiên bừng tỉnh từ trong trầm tư.
Vừa quay đầu lại nhìn, nào còn có bóng dáng Tô Trạch đâu nữa.
Hắn vươn thần niệm ra, trong thời gian ngắn đã bao rùm khắp cả thành phố Giang Nam, nhưng dù tìm thế nào cũng không phát hiện ra hơi thở của Tô Trạch đâu.
Sắc mặt hắn tối sầm, nhưng mà chợt lại nghĩ đến chuyện kiếm khai thiên môn, phút chốc đáy mắt sáng lên tinh quang.
Một lúc sau.
Bóng dáng của Tuyết Lệ Hàn nháy mắt biến mất khỏi thành phố Giang Nam.
... ...
Chỉ trong thời gian mười lăm phút ngắn ngủi, học sinh vây xung quanh phi hành khí đều đi hết sạch.
“Tài ăn nói của bạn học Tô Trạch thật là giỏi!”
Một giáo viên cất tiếng cảm thán.
Tô Trạch cười cười, không nói gì.
“Chúng ta mau mau đi tìm hiệu trưởng đi, vẫn là chuyện khiêu chiến quan trọng hơn!”
Trong lúc nói chuyện, các giáo viên đã dẫn Tô Trạch đi vào trong Học viện Chân Long.
Chỉ khi đi vào bên trong nội bộ học viện, mới có thể cảm nhận được hết mức độ linh khí nồng đậm trong đó.
Cho dù không chủ động vận công, cũng đều không ngừng có từng tia từng tia linh lực tiến vào cơ thể.
Ở nơi như thế này, cho dù chỉ là người bình thường, ở một khoảng thời gian cũng có thể cải thiện thể chất.
Một lúc lâu sau.
Mấy người mới dừng lại trước một tòa nhà.
Một vị giáo viên đi vào, lát sau lại rất nhanh đi ra.
“Hình như viện trưởng vẫn chưa về.”
Sắc mặt hắn có hơi khó coi.
“Dù sao cũng không cần gấp gáp như vậy, những người đó tới khiêu chiến thì chiến thôi, ai thắng ai thua còn chưa nhất định đâu.”
Tô Trạch nói với vẻ vô cùng thản nhiên.
Mấy vị giáo viên nhìn nhau một cái, đạt thành thỏa thuận.
“Như vậy đi Tô Trạch, ngươi cứ ở đây trước, chờ viện trưởng trở lại, chúng ta sẽ lập tức dẫn ngươi đến gặp viện trưởng.”
“Được.”
Khi Tô Trạch nhìn thấy ký túc xá của mình.
Lần nữa cảm thán một tiếng.
“Có tiền thật tốt nha!”