Một đám cường giả Hóa Thần ở bên quay mặt nhìn nhau, liếc nhau một cái, bọn họ đều thấy được sự chấn động trong mắt đối phương.
Trực diện đối chiến thiên kiếp, cuối cùng gần như không có thương tích gì…
Dầu gì thì bọn họ đều là cường giả Hóa Thần cảnh, đều trải qua thiên kiếp.
Nhưng chưa từng gặp ai độ kiếp như vậy hết á!
Người tu luyện độ kiếp trước nay đều cẩn thận, chuẩn bị xong xuôi đâu vào đấy mới dám độ kiếp.
Nhưng Tô Trạch thì sao?
Đã không cẩn thận gì, lại còn trực tiếp khiêu chiến cả thiên kiếp, nghênh đón thiên kiếp trực diện thế là xong!
Con mẹ nó… Là yêu quái sao?
Hơn nữa, thân thể người này sao lại cứng thế!?
Ăn trọn nhiều thiên kiếp như thế mà chỉ bị một chút thương ngoài da?
Đối mặt với sự oanh kích của tia chớp, lại chẳng có chút kinh sợ nào, ngược lại còn càng ngày càng hùng hổ hơn, vui vẻ hơn.
Chuyện, chuyện này chẳng khoa học tí nào cả!
Tất cả mọi người trầm mặc, nhìn Tô Trạch, bầu không khí lặng ngắt như tờ.
Người này, kinh khủng quá thể!
“Tuyệt thế thiên tài!”
Cuối cùng, một vị Hóa Thần phá vỡ sự yên lặng, nói từng chữ từng câu.
Cùng lúc đó.
Trên bầu trời.
“Thế là kết thúc rồi?”
Theo bản năng, Tô Trạch lẩm bẩm một tiếng.
Hiện trường im phăng phắng, hơn nữa tất cả mọi người đều là người tu luyện, thế nên hiển nhiên là nghe rõ mồn một lời của hắn.
Thoáng cái, mọi người trợn trắng mắt.
Người này… Sao nói chuyện lại ngứa đòn thế nhỉ?
Song.
Tô Trạch vừa dứt lời!
Rắc một tiếng!
Trong hư không đột nhiên xuất hiện một cái khe cực lớn.
Ầm!!!
Một tia chớp màu tím to hơn một trượng vọt ra từ trong đó, đánh về phía Tô Trạch.
“Mẹ kiếp! Trạch ca nói chuyện quá ngứa đòn, bị sét đánh rồi!”
Diệp Thanh kinh hô theo bản năng.
Người ở đây đều bị một tia sét này làm cho sợ hết hồn, lao nhao nhìn sang.
Vẻ mặt Lữ Tranh Đạo căng thẳng .
Đây không phải lôi kiếp bình thường!
Ầm!
Hoàn toàn không có quá nhiều thời gian để phản ứng, lôi kiếp đánh thẳng vào người Tô Trạch.
Khóe miệng Tô Trạch giật giật, điều động linh lực quanh thân, dốc toàn lực ngăn cản một lôi kiếp này.
Ầm!
Ngay sau đó.
Lôi kiếp nổ tung, hóa thành một vùng quang vũ vây Tô Trạch vào trong.
Trong điện quang, Tô Trạch cũng nghiêm túc lên.
Ở trong tia sét này… Hoàn toàn không có tí lực lượng mang tính hủy diệt nào!
Ngược lại còn có một loại dao động thần bí kỳ dị, tràn đầy sinh cơ, đạo âm huyền diệu nhẹ nhàng quanh quẩn!
Loại cảm giác này hắn thấy khá quen thuốc, giống hệt cảm giác đối mặt trực diện với linh của thế giới tháp Trấn Yêu lúc trước!
Âm thanh của kiếm linh vang lên, trong giọng nói của nàng tràn đầy sự vui mừng.
“Đây là cơ duyên lớn đấy, trong đó có lực lượng phép tắc!”
Tô Trạch kinh ngạc, không lãng phí thời gian nữa, trực tiếp ngồi xếp bằng ở trên người Tiểu Thanh, nhắm mắt lại, thả lỏng tâm thần.
Hắn thử tản thần niệm ra, lập tức thấy được một thế giới không giống trước!
Trước mặt Tô Trạch là một vùng mông lung, vô số điện quang lóe ra.
Nhưng bọn nó không gây thương tổn cho hắn, chỉ lượn đi lượn lại trong vùng không gian này.
Hắn cẩn thận tập trung tinh thần nhìn lại, phát hiện thật ra không phải tia chớp thật, mà là những ký hiệu lấp lánh tia sáng.
Trong chúng hình như ẩn chứa thứ gì, tối nghĩa khó hiểu, phải chăm chú tìm hiểu lĩnh hội thì mới hiểu được.
Tô Trạch nhìn thấy một màn trước mắt này, lập tức nhớ lại kinh nghiệm ban đầu đối mặt với linh của thế giới.
Quay đầu ngắm nhìn bốn phía, rất nhanh hắn đã thấy được một đốm sáng lớn ở cách đó không xa.
Không do dự, hắn đi thẳng tới, tản thần niệm ra, tiến vào trong đốm sáng.
Ngay tức khắc, vô số đạo tắc thần bí tràn vào trong đầu của hắn.
Tô Trạch nhắm mắt lại, bắt đầu cảm ngộ huyền diệu trong đó.
Ở bên ngoài.
Mọi người nhìn đốm sáng kia rồi ngơ ngác nhìn nhau, không biết chuyện gì xảy ra.
Nhưng cường giả Hóa Thần cũng phát hiện được chút ít.
“Đó là dao động của đạo tắc?”
“Đạo tắc hệ lôi!”
“Này… Chuyện này có chút không tưởng tượng nổi rồi, không hổ là thiên kiêu, đến độ thiên kiếp cũng gặp được cơ duyên lớn này!”
“Theo lý thuyết đây là thứ mà Nguyên Anh mới có tư cách tiếp xúc tới, Tô Trạch có thể lĩnh ngộ được ở Kim Đan cảnh, đây sẽ là sự trợ giúp rất lớn cho quá trình trưởng thành sau này của hắn đó!”
Rất nhiều Hóa Thần thấp giọng thảo luận.
Lữ Tranh Đạo cảm thụ được rõ ràng hơn, tâm trạng bỗng thả lỏng.
Không hổ là đệ tử của hắn, quả nhiên khác với người khác!
Ở bên trong tòa nhà dạy học, có thầy giáo phát giác ra sự huyền diệu trong đó, giải thích cho các sinh viên phía sau nghe.
Các các thiên kiêu đã chết lặng, bị một loạt hành động của Tô Trạch làm cho đơ rồi.
Bọn họ cảm giác được, giữa bản thân và Tô Trạch luôn có một khoảng cách mà bọn họ không tài nào vượt qua được.
Hơn nữa mỗi khi bọn họ bắt được một tia hi vọng thì Tô Trạch sẽ lại bóc trần sự chênh lệch lớn hơn giữa bọn họ trong lúc lơ đãng.
Điều này làm bọn họ thấy hơi mất mát, cảm thấy có hơi bất lực.
Sau một lúc lâu.
Đốm sáng trên bầu trời bắt đầu thu dần lại, cuối cùng để lộ ra bóng dáng Tô Trạch ở bên trong.
Hắn đứng ở trên người giao long màu xanh, khắp cả người có luồng điện quang rất nhỏ vờn quanh, kim đan lơ lửng trước mặt chậm rãi xoay tròn, trên nó có khắc một hoa văn thần bí.
Một luồng sóng lăn tăn khuếch tán ra từ trong kim đan.
Chỉ trong nháy mắt.
Trong thiên địa bỗng xuất hiện một tiếng rền vang nặng nề.
Tất cả điện quang còn sót lại đều tràn vào trong kim đan, làm cho hoa văn hình tia chớp nhạt kia đậm thêm một chút.
Trong cơ thể Tô Trạch, linh lực màu vàng vẫn còn đang dâng lên, tiếp tục tôi luyện thân thể xác thịt của hắn.
Hắn chậm rãi mở mắt ra, nhìn kim đan trước mặt, mỉm cười.
Nơi xa.
Lữ Tranh Đạo và một cường giả căn cơ khá thâm hậu đều chợt thấy kinh ngạc, nhìn viên kim đan kia không chớp mắt.
Bọn họ có thể cảm nhận được, đó đã không phải kim đan thượng đẳng nữa rồi.
“Kim đan trường sinh.”
Đúng lúc này, Lữ Tranh Đạo khẽ lẩm bẩm, nói ra phán đoán của mình.
Bỗng chốc, các cường giả Hóa Thần ở bên cũng nghe thấy từ này.
Bọn họ sửng sốt, ngay sau đó thì xôn xao cả lên.
Kim đan trường sinh, đây là một danh xưng vô cùng cổ xưa!
Trong truyền thuyết, ở thời kỳ Viễn cổ, người tu luyện Kim Đan cảnh có năm cấp bậc, ở trên kim đan còn có một loại kim đan có đẳng cấp cao hơn!