Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 200 - Chương 200: Đạo Tắc Hệ Lôi —— Chưởng Tâm Lôi! Kim Đan Trường Sinh (2)

Chương 200: Đạo tắc hệ Lôi —— Chưởng Tâm Lôi! Kim đan trường sinh (2) Chương 200: Đạo tắc hệ Lôi —— Chưởng Tâm Lôi! Kim đan trường sinh (2)

Đó chính là kim đan trường sinh có được một phần đạo tắc!

Mà nguyên nhân nó được gọi là kim đan trường sinh, là vì một khi có thể ngưng tụ ra loại này kim đan, cơ hội tương lai có thể trở thành Thiên Nhân sẽ lớn hơn rất nhiều!

Cảnh giới Thiên Nhân!

Còn được gọi là Trường Sinh cảnh!

Đó là cảnh giới trên Độ Kiếp cảnh!

Ở trong thế giới hiện giờ này, Hợp Đạo gần như đã là cường giả đỉnh cấp rồi.

Mà Độ Kiếp cảnh trong truyền thuyết thì hình như là không có.

Có lẽ trong những đại tộc kia có một vài lão già Độ Kiếp cảnh.

Nhưng thường thì người như thế, họ cũng đang theo đuổi cảnh giới cuối cùng, Trường Sinh!

Đây cơ hồ là từng cái người tu luyện mục tiêu cuối cùng.

Còn về chuyện có người đạt được tới Trường Sinh cảnh hay không thì khó mà nói.

Mà bây giờ, kim đan mà Tô Trạch ngưng tụ ra lại là kim đan trường sinh vượt trên kim đan!

Người như vậy, nếu như thuận lợi trưởng thành tiếp thì lên tới Hợp Đạo cũng không phải chuyện gì khó, Độ Kiếp lại càng rất có hi vọng!

Khi bọn họ kịp phản ứng thì ánh mắt nhìn về phía Tô Trạch cũng thay đổi.

Nếu có thể kéo Tô Trạch đến học viện của bản thân…

Đột nhiên lúc này, Trương Mục Chi cười ha ha, cắt đứt ảo tưởng của bọn họ.

“Tốt lắm! Ta Học viện Chân Long có Tô Trạch, đại hội Vạn tộc lần này chắc chắn sẽ nở mày nở mặt, rạng danh hết phần người khác!”

Lữ Tranh Đạo mỉm cười gật đầu, nhìn Tô Trạch, trong mắt tràn đầy mừng rỡ.

Ban nãy khi thiên kiếp giáng xuống, hắn cũng chuẩn bị ra tay, cho dù có khơi ra thiên kiếp của bản thân thì hắn cũng sẽ cản.

Nhưng mà bây giờ xem ra, là hắn lo lắng quá rồi.

Trên lưng Tiểu Thanh.

Trước mắt Tô Trạch xuất hiện một loạt tin tức.

Phần lớn mục trong đó đều không thay đổi, nhưng lại có thêm một dòng tin tức.

“Đạo tắc: Đạo tắc không gian —— Thuấn Di (Trong vòng mười mét) (Lĩnh hội 3%); đạo tắc hệ Lôi —— Chưởng Tâm Lôi! (Lĩnh hội 3%)”

Một thông tin mới có thêm liên quan tới đạo tắc hệ Lôi.

Cổ tay của Tô Trạch khẽ đảo, trong bàn tay xuất hiện một loạt điện quang, nổ đốp đốp cả, âm thanh nghe rất vang.

Hắn xem chừng, uy lực của Chưởng Tâm Lôi này đã ngang ngửa với võ kỹ cấp B rồi.

Nguyên do chỉ bằng võ kỹ cấp B có một phần là do thực lực của bản thân hắn và cộng thêm sự lĩnh ngộ đạo tắc của hắn vẫn còn chưa đủ thâm hậu.

Tô Trạch thu bàn tay về, hắn cũng thấy hơi hài lòng với đợt thu hoạch lần này.

Ngưng tụ ra kim đan hoàn mỹ nhất, lĩnh ngộ được một tia đạo tắc hệ Lôi, đã thế còn có được năng lực Chưởng Tâm Lôi.

Bỗng nhiên hắn cảm thấy người lạnh tanh, cúi đầu nhìn thì mới phát hiện áo đã chẳng thấy đâu nữa rồi, quần phía dưới trông cũng hơi tàn tạ.

Xung quanh có vô số ánh mắt đều đổ dồn lên người hắn, làm Tô Trạch thấy kinh ngạc trong lòng, dù nhiều dù ít thì hắn cũng thấy ngượng ngùng.

Vội vàng lấy một bộ quần áo ra phủ thêm lên người, lúc này mới thấy đỡ ngượng hơn.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy ngay Lữ Tranh Đạo ở cách đó không xa.

“Sư phụ, ngươi đã tới rồi!”

Chào hỏi một tiếng, Lữ Tranh Đạo cười ha ha xuất hiện ở trước người Tô Trạch.

“Không tệ không tệ! Ngưng tụ ra kim đan trường sinh đã nhiều năm không xuất hiện, đúng là làm cho sư trưởng nở mày nở mặt mà!”

Lữ Tranh Đạo vỗ bả vai Tô Trạch, tâm trạng rất là tốt.

“Kim đan trường sinh?”

Ngược lại Tô Trạch thấy hơi sững sờ, thứ này hắn chưa nghe kiếm linh nói bao giờ luôn.

Lúc này Trương Mục Chi đi tới bên cạnh Lữ Tranh Đạo, giải thích một phen cho Tô Trạch nghe.

“Ồ.”

Tô Trạch gật đầu, trong đầu hỏi kiếm linh.

“Có thứ này thật à? Sao trước đó ngươi không nói cho ta biết?”

Giọng nói của kiếm linh trong trẻo lạnh lùng, hình như trong đó còn xen lẫn cả chút xấu hổ.

“Ta quên thôi mà, cũng không được à?”

Tô Trạch chợt hiểu ra, thuận miệng nói một câu.

“Ngoao, ngại quá, quên mất đầu óc của ngươi có bệnh.”

Thần hồn của kiếm linh bị hao tổn, ký ức không được trọn vẹn khá nhiều, thật ra thì nói vậy là đúng, nhưng nghe thì…

Trảm Tiên kiếm run lên, huyết quang như ẩn như hiện.

Một tiếng hừ lạnh vang lên, ngay sau đó kiếm linh không nói năng gì nữa.

Tô Trạch vừa định giải thích thì lại chợt nghĩ tới điều gì đó.

“Vị sự phụ kiếm thần nói búng tay là diệt thiên kiếp chỉ trong nháy mắt, uy vũ khí phách, thực lực cái thế, phong độ ngời ngời, khí chất thoát tục kia của ta đâu rồi?”

Trương Mục Chi nghe nói như thế thì cũng sửng sốt.

Nếu không phải hai chữ kiếm thần kia, thì hắn cũng không nghĩ tới Tô Trạch đang nói tới sư thúc của hắn.

Ngay lúc hắn muốn nói chuyện giải thích một phen.

Không gian ở một bên bắt đầu vặn vẹo, ngay sau đó một khe không gian xuất hiện.

Trong khe điện quang lấp lóe, vẫn chưa biến mất hoàn toàn.

Một bóng người xuất hiện.

Chính là Tuyết Lệ Hàn.

Chỉ mỗi tội dáng vẻ bây giờ của hắn có hơi chật vật, rối bù, da nám đen, mái tóc trắng dựng đứng lên như bị nổ.

Thứ duy nhất được coi là hoàn hảo trên người hắn cũng chỉ có áo hai lớp nhỏ màu xám mà hắn đang mặc kia thôi.

Keng keng keng!

Bước chân của Tuyết Lệ Hàn có hơi lảo đảo, liêu xa liêu siêu, cá gỗ bên hông kêu leng keng.

“Khụ khụ.”

Hắn chợt ho khan mấy cái, trong miệng bỗng toát ra một đám khói đen.

Trương Mục Chi thấy thế thì kinh hãi, vội vàng đi lên đỡ Tuyết Lệ Hàn.

“Sư thúc, ngươi không sao chứ?”

Lữ Tranh Đạo nhìn thoáng qua, cười nói với vẻ có hơi hả hê: “Mục Chi, yên tâm, sư thúc này của ngươi vẫn chưa chết được, lão này sống lâu như vậy, mạng cứng lắm không đùa đâu.”

Tuyết Lệ Hàn trừng mắt lườm hắn một cái, lạnh lùng hừ một tiếng, hất Trương Mục Chi ra, cố gắng đứng thẳng lưng: “Đúng rồi đấy, ngươi có chết thì ta cũng chưa chết được.”

Hắn vừa nói, vừa nhìn khắp bốn phía, tìm kiếm bóng dáng của Tô Trạch.

Tô Trạch lắc mình đi ra, kinh ngạc nhìn hắn, nghi ngờ hỏi:

“Lão già, ngươi bị sao thế này? Hành vi vứt ta lại để chạy của người đến ông trời cũng thấy ngứa mắt rồi hả? Sao ngươi cũng bị sét đánh luôn vậy nè?”

Tuyết Lệ Hàn có hơi lúng túng, lau mặt, lòng vẫn còn sợ hãi nói:

“Tiểu tử ngươi, suýt nữa thì hại chết ta luôn, mà còn không biết xấu hổ nói kháy ta đấy à?”

Nhưng bỗng nhiên, ánh mắt của hắn đọng lại, nhìn chằm chằm Tô Trạch mà chẳng hề nháy mắt lấy một cái.

Bình Luận (0)
Comment