Lúc này Trương Mục Chi đi tới bên tai của hắn, kể lại một lượt chuyện đã xảy ra ban nãy.
Sau khi nghe xong, Tuyết Lệ Hàn cũng chẳng để ý tới đau nhức trên người nữa, nhìn Tô Trạch gật đầu lia lịa.
“Hay lắm tiểu tử, giỏi lắm, không làm mất sĩ diện của ta rồi!”
Nơi xa, một đám Hóa Thần đều trợn tròn mắt nhìn về phía bên này, muốn đi qua nhưng rồi lại không dám.
Hai cường giả Hợp Đạo vây quanh Tô Trạch, nhìn trông vẻ quan hệ của bọn họ có hơi thân thiết, hiện giờ đám người bọn họ đi qua đó thì chẳng phải là muốn ăn mắng sao?
Có người nhìn chằm chằm Tuyết Lệ Hàn, nhận ra thân phận của hắn, thì lập tức sợ hết hồn.
“Lão kiếm thần!?”
Mọi người khiếp sợ, nhưng rất nhanh lại thấy thoải mái.
Một trong những điều kiện được đưa ra mà ban đầu Trương Mục Chi mời Tô Trạch là mời Tuyết Lệ Hàn rời núi, bây giờ thế này thì cũng không có gì kỳ lạ.
Trong mắt của bọn họ toát ra sự hâm mộ không thôi.
Hai cường giả Hợp Đạo tự mình chỉ đạo!
Đãi ngộ này đúng là không ai có được!
Nhưng rồi lại nghĩ tới thiên phú kinh khủng kinh thế hãi tục kia của Tô Trạch, thì bỗng nhiên bọn họ lại cảm thấy điều này rất bình thường.
Một đệ tử như vậy ai mà chẳng muốn?
Cường giả Hợp Đạo thu đồ thì cũng chẳng phải chuyện gì khoa trương.
“Ngươi vừa đột phá, tạm thời hai ngày này không cần học gì cả, củng cố lại tu vi một chút trước, thích ứng cho tốt với lực lượng bây giờ, chuẩn bị sẵn sàng cho đại hội Vạn tộc sắp tới!”
Lữ Tranh Đạo dặn dò.
Tuyết Lệ Hàn cũng không có ý kiến gì với đề nghị này, gật đầu nói:
“Vốn định hôm nay tu luyện xong thì nói với ngươi, nghe nói bên Phượng tộc xuất hiện một tiểu tử lợi hại, vừa sinh ra đã phản tổ một lần, vẫn luôn được bồi dưỡng một cách bí mật, mãi cho đến mấy ngày hôm trước mới có tin tức truyền ra.”
“Không phải mỗi Phượng tộc.” Trương Mục Chi bổ sung, “Bởi vì đại hội Vạn tộc lần này liên quan đến Thăng Tiên đài, thế nên thiên tài giấu mình đi trong vạn tộc đều lộ mặt, muốn tranh đoạt danh ngạch cuối cùng.”
Sắc mặt của hắn trở nên nghiêm trọng, hắn thuộc những tin tức kia làu làu như lòng bàn tay.
“Ở trong những tộc đó có rất nhiều tuyệt thế thiên tài, chiến tích của vài người trong đó thậm chí còn thái quá hơn cả ngươi, nếu không phải đại hội Vạn tộc sắp bắt đầu, thì có lẽ bọn ta sẽ chẳng tra được chút tin tức gì về những người này!”
“Phượng tộc?” Tô Trạch nghi ngờ hỏi, “Là Phượng trong Phượng Hoàng sao?”
“Ừ.”
Lữ Tranh Đạo gật đầu, hiểu biết của hắn về cái này khá là nhiều.
“Phượng tộc là hậu duệ của Phượng Hoàng Viễn cổ và sinh vật giống với Nhân tộc, trong cơ thể của bọn họ đều có một tia huyết mạch Phượng Hoàng, thực lực trời sinh cũng rất mạnh mẽ, ngoài bọn họ thì vẫn còn có rất nhiều chủng tộc giống Phượng tộc.”
Tô Trạch gật đầu.
Trong đầu hắn đã mường tượng ra hình ảnh lúc đó rồi.
Xem ra có đôi khi việc cách ly sinh sản cũng không thích hợp để sử dụng…
Ở sau lưng của hắn, ánh mắt Tiểu Thanh sáng ngời, cứ như thể nghe được tin tức gì tốt vậy.
Rồi ma xui quỷ khiến làm sao, Tô Trạch lại hỏi ra một vấn đề mà chính hắn cũng thấy khác người.
“Sư phụ, ngươi nói xem thứ như khí linh thì có hậu duệ không?”
Những lời này vừa nói ra, thì hắn đã hối hận luôn rồi.
Bởi vì bên hông truyền đến một cơn đau nhói lạnh lẽo tận xương.
Từng sợi huyết quang xuất hiện, bám vào trên da của Tô Trạch, truyền cho hắn một cảm giác lạnh như băng.
Không chỉ thế.
Tô Trạch còn cảm nhận được một cơn lửa giận khủng bố nữa, cứ như thể muốn đốt hắn thành tro thì mới thôi vậy.
“Gì?”
Ba người Lữ Tranh Đạo nghe vậy thì đều sửng sốt, nhìn về phía Tô Trạch với ánh mắt kỳ lạ, thấy có hơi khó hiểu vì sao Tô Trạch lại muốn hỏi về vấn đề này.
“Coi như ta chưa nói gì đi, coi như ta chưa nói gì là được.” Tô Trạch khoát tay một cái nói.
“Tóm lại dù có thế nào, trong khoảng thời gian này, ngươi cứ kiên nhẫn củng cố thực lực là được, thời gian diễn ra đại hội Vạn tộc đã được chọn vào ba tháng sau, trong khoảng thời gian này chuẩn bị cho tốt đi!”
Trương Mục Chi trầm giọng nói.
“Sau khi tin tức về những thiên tài dị tộc kia được thu thập xong thì bọn ta sẽ gửi cho các ngươi.”
Tô Trạch ừ một tiếng, không hỏi nhiều.
“Được rồi, hai bọn ta đi trước, sư phụ đây còn phải chữa thương giúp lão này nữa.”
Lữ Tranh Đạo cười nói, vỗ bả vai của Tô Trạch, rồi lại đưa một quyển đan dược cho Tô Trạch.
Lữ Tranh Đạo thổi râu trợn mắt, nhưng không phản bác.
Ban nãy ở trong thiên kiếp, hắn đúng là đã bị thương đôi chút, nếu có sự trợ giúp của Lữ Tranh Đạo thì sẽ khôi phục được nhanh hơn một tẹo.
“Rảnh rỗi thì luyện nhiều kiếm pháp vào, đừng lãng phí thiên phú.”
Hắn cười híp mắt, không chịu yếu thế bèn lấy một quyển công pháp ra đưa cho Tô Trạch.
“Sau khi ta trở về sẽ kiểm tra đó nha, thằng nhãi nhà ngươi chớ có lười biếng đấy.”
Tô Trạch khoát tay: “Biết rồi biết rồi, các sư phụ yên tâm, Tô Trạch ta đây là tấm gương sáng về khắc khổ tu luyện của cả Liên minh đấy, cứ yên tâm đi đi!”
Hai vị cường giả Hợp Đạo cảm thấy lời này nghe có hơi quái quái, nhưng cũng không nói gì cả, sau khi gật đầu thì bọn họ bước vào trong hư không biến mất không thấy tăm hơi.
Cho đến lúc này, những thứ kia vẫn vây xem cường giả Hóa Thần mới dám sáp đến .
Mà những giáo viên và sinh viên kia lại chỉ có thể chờ ở bên ngoài với vẻ ngóng trông.
Nhìn tình hình này, thì đợt tiếp theo mới đến lượt bọn họ.
Tô Trạch tỏ ra khách sáo, cũng không tỏ ra vênh váo, ra vẻ ta đây gì, nói chuyện với những cường giả Hóa Thần trước mắt.
Ban nãy Trương Mục Chi đã nói cho hắn biết chuyện các học viện trợ giúp linh thạch, thế nên thái độ của hắn rất tốt, đều đáp hết đủ loại vấn đề.
Nhưng điều khiến cho hắn thấy có hơi kỳ lạ đó là.
Những người trông tuổi tác cũng không còn trẻ trung gì này đều vô cùng quan tâm tới tình hình tình cảm của hắn.
Trong lời nói thỉnh thoảng còn có mấy câu kiểu như “Năm nay có đứa này đứa kia của nhà ta cùng tuổi với ngươi, có thời gian rảnh thì đi chơi với nhau nhiều chút” v.v…
Tô Trạch bị vây quanh, bất đắc dĩ, hắn chỉ đành nhìn về phía Trương Mục Chi với ánh mắt cầu cứu.
Trương Mục Chi nhịn cười, lên tiếng ngăn cản.