Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 202 - Chương 202: Chặt Chém Đám Thiên Kiêu, Trả Lời Câu Hỏi Phải Thu Tiền

Chương 202: Chặt chém đám thiên kiêu, trả lời câu hỏi phải thu tiền Chương 202: Chặt chém đám thiên kiêu, trả lời câu hỏi phải thu tiền

“Các vị có chừng có mực thôi nha, Tô Trạch vẫn còn nhỏ, sao lại để hắn tiếp xúc với loại chuyện đó sớm tới thế được chứ?”

Muốn tiếp xúc thì cũng phải là tiếp xúc với Tuyết Nhi nhà bọn ta mới đúng!

Đương nhiên, những lời này hắn chỉ nói ở trong lòng.

Cường giả Hóa Thần đến từ các học viện lớn ngượng ngùng rời đi, trước khi đi vẫn còn muốn mời Tô Trạch tới học viện của bọn họ giao lưu học tập một chút.

Những người này vừa đi, thì Trương Mục Chi dặn dò mấy câu xong thì cũng rời đi trước.

Đám sinh viên xung quanh thấy thế, lúc này xúm xụm lại như ong vỡ tổ.

Tô Trạch quả thực là thấy có hơi đau đầu, bèn mượn cớ muốn củng cố tu vi, sau đó biến thành một luồng kim quang biến mất không thấy tăm hơi.

Hiện giờ tu vi của hắn là Kim Đan cảnh, linh lực hùng hậu, tốc độ nhanh tới kinh người, sinh viên ở đó hiển nhiên là không theo kịp.

Kim Đan cảnh đã có năng lực bay rồi, vì vậy chẳng mấy chốc, Tô Trạch đã về tới nhà.

Song.

Vừa về đến nhà, còn chưa kịp thở ra một hơi thì bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa.

Sau đó là giọng lớn như cái loa của Diệp Thanh.

“Trạch ca? Trạch ca mở cửa mau!”

Tô Trạch xoa huyệt Thái Dương, nhưng sau khi cảm nhận được ngoài cửa còn có một người quen nữa thì cũng chỉ đành bất đắc dĩ mở cửa phòng ra.

“Chuyện gì đây, mà cứ rống lên như ngộ ấy.”

Tô Trạch cau mày nói.

Diệp Thanh lắc mình chui vào giữa phòng, mở tủ lạnh ra lại bắt đầu lục lọi, ngựa quen đường cũ, tự nhiên cứ như thể ở nhà mình vậy.

Hắn vừa hỏi Hà Tuyết Nhi uống gì vừa nói:

“Trạch ca, điều mà ta bội phục ngươi nhất chính là điểm này của ngươi, ngưng tụ ra kim đan vượt qua thiên kiếp, tạo ra danh tiếng lớn như thế mà ngươi lại xoay người rời đi, không ở lại hưởng thụ những lời tâng bốc thổi phồng của đám tiểu học muội kia, đúng là tấm gương mà bọn ta cần học hỏi mà!”

“Nếu như đổi thành ta, thì ta đã ở lại luôn ở quảng trường của học viện rồi, không nói được với mỗi người ở đó một câu thì còn lâu mới về nhà.”

Hà Tuyết Nhi nhìn hắn một cái, quay đầu nhìn Tô Trạch nói:

“Tô Trạch, ngươi ngưng tụ ra kim đan gì thế, ta thấy hình như không phải kim đan bình thường.”

Tô Trạch vừa định nói chuyện thì ngoài cửa lại truyền đến tiếng gõ cửa nữa.

“Ai thế nhỉ?” Diệp Thanh đứng lên đi mở cửa, sau khi nhìn thấy người ở phía sau cánh cửa thì sửng sốt, “Sao các ngươi đều tới thế? Làm gì đây? Vừa đột phá thì lên mặt luôn đúng không? Đến để ăn đòn hả?”

Ngoài cửa.

Các thiên kiêu nghe thấy những lời này của Diệp Thanh thì sắc mặt cũng không đẹp đẽ gì, mở miệng phản bác.

“Diệp Thanh, lúc trước ngươi là người đầu tiên nói muốn khiêu chiến Tô Trạch, kết quả bọn ta đều khiêu chiến rồi, chỉ có mỗi ngươi là không thôi, đây rõ ràng là chuyện không khoa họcmà!”

Đỗ Dao mặc váy trắng thản nhiên bổ sung:

“Căn cứ vào suy đoán của ta, e ngươi vừa tới Kinh đô thì đã đi khiêu chiến Tô Trạch luôn rồi đúng không? Sao lại chẳng có tí tin tức nào thế nhỉ? Có khi nào ngươi thua rồi xấu hổ nên không dám cho người khác biết không?”

“Không thể nào không thể nào, Diệp Thanh đâu phải người không biết xấu hổ như thế mà đúng không?”

Một thiếu niên mặt mày thanh tú tỏ vẻ kinh ngạc nói.

Nụ cười của Diệp Thanh cứng ngắc dần, bắt đầu nói sang chuyện khác: “Các ngươi tới làm gì?”

“Chắc chắn là không phải tới tìm ngươi rồi.”

Đỗ Dao thản nhiên nói một câu.

Lúc này Tô Trạch đã đi tới cửa, nhìn thấy bọn họ đều tới thì kinh ngạc hỏi:

“Sao thế? Có chuyện gì sao?”

Hôm nay đúng là kỳ lạ, sao những người này đều đến tìm hắn thế nhỉ.

“Vào đi.”

Tô Trạch rất bình tĩnh, không tỏ ra ngạc nhiên giống Diệp Thanh.

Nếu như những người này tới khiêu chiến hắn thì cứ đánh một trận là xong, vừa hay có thể thứ chút thực lực hiện giờ của bản thân.

Nhưng điều làm hắn thấy bất ngờ đó là.

Những thiên kiêu này không phải tới khiêu chiến Tô Trạch, mà là tới hỏi vấn đề.

Phòng khách của căn hộ rất lớn, nhưng nếu có hơn mười người đứng thì lại trông có vẻ hơi chật chội.

Điểm mấu chốt nhất chính là, một đám người tu luyện trẻ tuổi ưu tú nhất trong Liên minh Nhân tộc, lúc này đều tụ lại cùng một chỗ, quay quanh Tô Trạch.

Giờ khắc này, Tô Trạch bỗng nhiên thể nghiệm được cảm giác vui sướng khi được trở thành trung tâm của một đám người.

Mấy thiên kiêu vẫn chưa đột phá lên tiếng hỏi:

“Trạch ca…”

Bọn họ một tiếng trạch ca hai tiếng trạch ca, nói cực kỳ thuận miệng.

Diệp Thanh ở một bên nghe mà trợn trắng cả mắt, rồi lại cảm thán về độ dày mặt của bọn họ hơn hắn không ít.

Tô Trạch nghe vấn đề của bọn họ rất chi là nghiêm túc, gật đầu lia lịa.

Sau khi mấy thiên kiêu kia hỏi xong thì nhìn Tô Trạch với vẻ mặt mong đợi, đang đợi hắn trả lời thắc mắc.

Đám người Đỗ Dao cũng đều thế, nhìn Tô Trạch không chớp mắt, trông cứ như học trò nhỏ đang đi học vậy.

Song.

Sau khi Tô Trạch nghe xong, cũng không vội vã giải đáp về kinh nghiệm đột phá lúc ấy, hắn nhìn thoáng qua Diệp Thanh.

Diệp Thanh sửng sốt, ngay sau đó thì hiểu.

Hắn làm bộ làm tịch lấy một lon đồ uống ra, sau đó đi tới trước mặt Tô Trạch ngoan ngoãn giao tiền.

Tất cả mọi người có mặt ở đây đều không phải người ngu, sao còn không hiểu ý của hắn cơ chứ.

Ngay sau đó.

Trong cả phòng khách phát ra hào quang đủ loại màu sắc, sáng lạng chói mắt, có một loạt dao động bắt đầu quanh quẩn.

Không hổ là đệ tử của cường giả Hợp Đạo, tiền riêng đúng là lắm!

Tô Trạch thầm cảm thán một tiếng ở trong lòng.

“Làm gì thế? Đúng là khách sáo quá mà, tất cả mọi người là tương lai của Nhân tộc, sau này đều là cường giả, làm vậy thì trông xa lạ quá!”

Miệng hắn thì nói thế, nhưng tay thì lại nhận lấy thứ ở trong tay những thiên kiêu kia.

Chỉ cúi đầu nhìn lướt qua, thì trước mắt hắn đã xuất hiện một loạt thông tin!

Trong đó có rất nhiều thứ hắn không nhận ra được.

Nhưng may là còn có hệ thống, đều quy giá trị của những món kỳ trân dị bảo kia thành tu vi.

Tô Trạch gật đầu lia lịa, nụ cười trên mặt cũng trở nên chân thành hơn hẳn.

Vừa đột phá lên Kim Đan cảnh, hắn đang lo không có tu vi để dùng đây!

Bình Luận (0)
Comment