Bây giờ lại có một đám coi tiền như rác tới cửa tặng đồ cho hắn, nếu hắn mà không lừa một vố thì đúng là không nói nổi rồi!
Kế tiếp, các thiên kiêu ở đây đều rất tinh ý, thi nhau lấy thứ tốt ra, nói đây là quà gặp mặt, quà nhận lỗi về sự vô lễ lúc ban đầu của bọn họ.
Tô Trạch đều nhận tất, rồi tỉ mỉ kể lại quá trình đã trải qua lúc đó một phen.
Những điều này đối với hắn chỉ là thứ râu ria, không có gì quan trọng, hơn nữa thật ra thì nó cũng chẳng có tác dụng gì đối với bọn họ.
Trong đó có điều gì mà bản thân Tô Trạch không biết, thì hắn lại lặng lẽ hỏi kiếm linh, sau đó lại hơi sửa lại một chút thế là qua loa lấy lệ xong.
Suốt cả quá trình, Tô Trạch đều đang ở trong trạng thái thu bảo vật, gần như không hề ngừng lại.
Đến cuối cùng, hắn cũng phải cảm thán về sự giàu có của đám người này.
Nội đan của yêu thú cấp C cứ như hàng rẻ tiền bán sỉ vậy, một lần lấy bừa ra cũng đã là mấy viên rồi.
Diệp Thanh thì lại tỏ ra rối rắm.
Hắn cũng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng thấy giá tiền cao quá thì hắn lại thấy có hơi không nỡ, vì thế hắn vẫn luôn cố nhịn, nghĩ bụng đợi lát bọn họ về hết rồi thì hắn lại hỏi, đến lúc đó cũng dễ quỵt nợ hơn.
Sau một hồi giải đáp, Tô Trạch thu được một đống đồ.
Đồng thời quan hệ của mọi người cũng trở nên dịu hơn, thân thiết hơn rất nhiều.
Dẫu sao thì cơ bản bọn họ đều là bạn cùng lứa, có rất nhiều đề tài chung nên đương nhiên rất dễ bắt chuyện với nhau.
Sau một hồi lâu.
Mọi người mới tan dần.
Thắc mắc của Hà Tuyết Nhi đã có người hỏi rồi, thành ra nàng biết được rất nhiều đáp án mà chẳng mất đồng nào, và rồi hình như nàng lĩnh ngộ được gì đó nên bèn vội vàng rời đi, muốn chuẩn bị cho việc đột phá Kim Đan.
Diệp Thanh còn muốn ăn vạ không đi, nhưng lại bị Tô Trạch tung một cước đạp thẳng ra ngoài cửa.
Hắn còn phải thu hồi đồ nữa, không hơi đâu tiếp chuyện Diệp Thanh.
Bây giờ đã chẳng còn hạn chế đột phá quá đà sẽ nổ tan xác nữa, nên đương nhiên nắm chặt thời gian tu luyện đột phá mới là chuyện đứng đắn!
Vừa đuổi Diệp Thanh ra khỏi cửa phòng xong.
Tiểu Thanh và Tiểu Hỏa đều hiện thân, bay lượn ở trong phòng.
Trảm Tiên kiếm rung nhẹ, huyết quang hiện lên, ngưng tụ ra bóng dáng của kiếm linh.
“Ngươi giải thích cho ta nghe, trước đó ngươi hỏi vấn đề của bọn họ là có ý gì đây?”
Tô Trạch lập tức cảm giác đầu đau, bắt đầu giả ngu.
Thiếu nữ kiếm linh nhíu chặt đôi mi thanh tú, trên khuôn mặt tuyệt mỹ đầy vẻ lạnh tanh.
Tô Trạch trốn về phòng của mình nhanh như chớp, đóng cửa lại, bắt đầu chuẩn bị thu hồi bảo vật vừa thu được.
Hắn vung tay lên, thứ trong túi không gian bỗng xuất hiện ở trước mắt.
“Nội đan của yêu thú cấp C trung giai, có thể thu hồi tu vi ba nghìn năm trăm năm!”
“Võ kỹ cấp C Ngũ Lôi quyết, có thể thu hồi tu vi một ngàn một trăm năm!”
“Nguyên liệu đặc biệt Hàn Vân thiết, có thể thu hồi tu vi một ngàn ba trăm năm!”
“…”
Tô Trạch nhìn lên đống tin tức nhiều tới làm người ta hoa cả mắt ở trước mặt này, hài lòng gật đầu.
“Đám người kia không hổ là cậu ấm cô chiêu, chất lượng của vài món đồ nhỏ lấy tùy tiện từ trên người ra đúng là tốt thật!”
Hắn cầm lấy quyển Ngũ Lôi quyết kia lên, cẩn thận lật xem một lần, ghi nhớ nội dung bên trong.
Sau đó trực tiếp thu hồi.
“Tu vi còn thừa: Bốn nhìn sáu trăm năm!”
Tô Trạch tăng nhanh tốc độ, nếu là công pháp thì mở ra đọc rồi nhớ kỹ, còn những thứ khác thì trên cơ bản là không có tác dụng gì hết, hết thảy đều thu hồi thành tu vi.
Tu vi còn thừa đang tăng lên nhanh chóng.
Ban nãy có tổng cộng mười một người.
Ngoài Diệp Thanh keo kiệt và Hà Tuyết Nhi hóng hớt không thì những người khác đều cống hiến cho Tô Trạch ít nhất hai món bảo vật.
Tô Trạch cười tươi, càng thu hồi thì tâm trạng của hắn lại càng tốt.
Đợt tu vi này đúng là như nhặt được!
Hắn chỉ tán dóc với bọn họ có mấy câu mà thôi.
Thật ra thì những điều đó cũng chẳng có tác dụng gì đối với tu luyện cả.
Nhưng nghĩ lại, hình như những thiên kiêu kia sao lại không biết điều này cơ chứ.
Bọn họ làm như vậy, có khả năng cao là muốn hòa hoãn quan hệ giữa bọn họ và Tô Trạch thôi.
Suy cho cùng sau này bọn họ đều sẽ là đại lão, hiển nhiên quan hệ không thể kém cỏi tới vậy được.
Hơn nữa đại hội Vạn tộc sắp bắt đầu rồi, đến lúc đó tất cả mọi người đều là người trong cùng một trận doanh, đương nhiên phải giao lưu trao đổi nhiều hơn rồi.
Nhưng, giao lưu này đối với bọn họ, nó chỉ giới hạn trong người cùng tầng lớp.
Tô Trạch, thực lực nghiền áp mọi người, hoàn toàn xứng đáng trở thành người mạnh nhất của thế hệ trẻ, thế nên đương nhiên có thể khiến bọn họ tự mình tới cửa hỏi thăm.
Nếu đổi lại là những người khác, ví dụ loại người như Tôn Tu chẳng hạn, đương nhiên là còn chẳng có tư cách làm bọn họ mở mắt liếc một cái ấy chứ.
Chỉ chốc lát sau.
Tô Trạch đã thu hồi hết mọi thứ.
“Tu vi còn thừa: Ba mươi sáu ngàn năm trăm năm!”
Nhìn mấy chữ này, hắn vừa thấy hài lòng lại vừa thấy có hơi lo.
Hài lòng thì đương nhiên không cần nhiều lời rồi.
Còn lo âu đương nhiên là vì bây giờ muốn kích hoạt một hạt giống Long Tượng, thì tu vi tính theo năm cần để kích hoạt sẽ cao hơn rất nhiều.
Nhiều tu vi như vậy, cũng chỉ kích hoạt được mấy hạt giống Long Tượng mà thôi.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, e là tu vi của hai ngày trả lại mới kích hoạt được một hạt giống Long Tượng.
Hơn nữa đủ loại võ kỹ cũng cần tới tu vi.
Hắn bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, trong tay có tia sáng chợt lóe, và rồi một quyển công pháp xuất hiện.
Hệ thống lập tức đưa ra một tin tức.
“Kiếm pháp cấp A Hồn Thiên kiếm quyết!”
Mày của Tô Trạch nhíu lại, có phần vui mừng.
“Hay lắm, lão Tuyết hào phóng thật đó, lần đầu cho kiếm pháp cấp B, lần này cho thẳng cấp A luôn rồi!”
Đây là võ kỹ dành cho Hợp Đạo, sự cường hãn của uy lực hiển nhiên không cần phải nói.
Đòn sát thủ áp đáy hòm của những thiên kiêu kia hầu như đều là loại này.
Nhưng mà hầu hết đều chỉ là mới nhập môn thôi, không phát huy được mấy uy lực.
Kiếm pháp cấp A, nếu như trực tiếp tăng lên bằng tu vi thì sẽ tiêu hao bao nhiêu tu vi đây?