Không có gì bất ngờ xảy ra, thực lực của con chim lớn màu đỏ rực này sẽ không thua gì con Thanh Giao kia!
Nói như vậy, một mình Tô Trạch đã có chiến lực tương đương với chiến lực của ba tu sĩ Kim Đan cảnh!
Hơn nữa còn là chiến lực cấp thiên kiêu!
Con mẹ nó… Còn có để cho người ta sống với nữa không vậy!? ?
Khiêu chiến Tô Trạch?
Khiêu chiến cái con khỉ ấy…
Đối phó một con linh thú khế ước đã đủ ớn rồi, nếu như cả hai con cùng lên, còn không phải đơn phương bị đánh thì còn là gì nữa?
Nếu như Tô Trạch cũng cùng lên nữa, thì e sẽ là nghiền ép luôn rồi.
Trước đó Tiểu Hỏa được kiếm linh nhắc nhở, vẫn luôn áp chế bản thân.
Hiện giờ tới trong phòng luyện công, cảm nhận được linh khí dày đặc xung quanh kia thì lập tức biết đã đến nơi.
Nó không áp chế nữa, thả lỏng tâm thần, hoàn toàn tập tủng vào trong đột phá.
Vù một tiếng.
Ánh lửa chói mắt bốc lên trên người nó.
Trên tay Tô Trạch xuất hiện một tầng kim quang, ngăn cách nhiệt độ kinh khủng kia, sau đó bỏ Tiểu Hỏa vào bên trong một gian phòng luyện công, rồi khởi động trận pháp Tụ Linh trong đó.
Sau khi làm xong đây hết thảy, Tô Trạch xoay người rời đi.
Khi Tô Trạch đã đi được một khoảnh cách khá xa rồi.
Ầm!
Vô số ngọn lửa bắn ra từ bên trong gian phòng, ánh lửa đầy trời chói mắt vô cùng, linh khí mãnh liệt tràn vào trong cơ thể của Tiểu Hỏa đang ở trong biển lửa.
Nó đột nhiên mở mắt ra, cắn nuốt linh khí xung quanh một cách điên cuồng và tham lam.
Cùng lúc đó.
Lực lượng mà lúc trước đại Hỏa Diễm Điểu đã để lại trong cơ thể nó bùng nổ toàn bộ, không núp ở sâu trong huyết mạch nữa.
Phù văn chói lóa hiện ra, chuyển động như thác nước, bao phủ cả người Tiểu Hỏa ở bên trong.
“Chiếp!”
Một tiếng hót lanh lảnh vang lên.
Bùng một cái, ngọn lửa dâng cao, một biển lửa xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Nhiệt độ nóng hừng hực khiến cho rất nhiều giáo viên và sinh viên đều không chịu nổi.
Trương Mục Chi thấy thế phất tay tung một vùng sáng ra, trận pháp ẩn lập tức bị kích hoạt, ngăn lại hết những ngọn lửa kia.
Ngọn lửa cháy hồi lâu.
Trong lúc đó linh khí không ngừng tràn vào trong đó, thỉnh thoảng sẽ có tiếng hót truyền ra.
Xuyên thấu qua ánh lửa có thể lờ mờ thấy được, trong biển lửa có một sinh mệnh đang xảy ra thay đổi nào đó.
Tô Trạch kiên nhẫn chờ đợi, hắn rất có lòng tin với Tiểu Hỏa.
Một lúc lâu sau.
“Chiếp!”
Trong biển lửa, một con chim lớn oai hùng cả người toàn lửa mang theo vô số ngọn lửa phóng lên cao!
Bầu trời bị nhuộm thành một vùng màu đỏ, ngọn lửa bốc cháy trong tầng mây.
Mọi người lao nhao ngẩng đầu, nhìn con thần cầm đang bay lượn trên vòm trời kia.
Tô Trạch nhìn Tiểu Hỏa đang hào hứng bay lượn kia, rất là vui mừng.
Cuối cùng Tiểu Hỏa cũng đột phá đến cấp D!
Nó đã phát triển tới ngang cấp với đại Hỏa Diễm Điểu ban đầu rồi, thậm chí xét về thực lực thì còn mạnh hơn nhiều!
Cuối cùng hắn cũng không làm Hỏa Diễm Điểu mẹ thất vọng.
Cuối cùng, Tiểu Hỏa chậm rãi đáp xuống.
Biển lửa biến mất không thấy tăm hơi, chỉ có một con chim khổng lồ oai hùng dị thường đứng yên.
Tô Trạch tập trung tinh thần nhìn lại, phát hiện Tiểu Hỏa đã có biến hóa rất lớn.
Không còn là dáng vẻ tròn vo như quả cầu thịt nữa rồi.
Mà là biến thành một con thần cầm khổng lồ toàn thân đỏ ngầu, giữa lông chim còn xen lẫn một chút màu vàng.
Căn cứ theo những gì Tô Trạch thấy, hình thể của Tiểu Hỏa bây giờ nhỏ hơn bản thể của Tiểu Thanh một chút, nhưng cũng dài chừng sáu, bảy mét.
Nếu giương cánh ra thì độ dài faafn mười bốn mét!
Ngay sau đó, một loạt được tin tức xuất hiện ở trước mắt Tô Trạch.
“Tên: Xích Viêm Điểu!”
“Đẳng cấp: Cấp D sơ giai!”
“Huyết mạch đặc thù: Huyết mạch Chu Tước 5%!”
“Kỹ năng: Thiên Bằng Cửu Bộ, pháp thuật hệ Hỏa, thuật Bác Long, Dục Hỏa!”
Viên thuốc đó thật là sinh mãnh liệt!
Ban đầu khi Tiểu Thanh đột phá đến cấp D, huyết mạch trong cơ thể cũng chỉ tăng lên tới 3% mà thôi.
Bây giờ đến Tiểu Hỏa đột phá, trực tiếp tăng tới 5% rồi!
Tên cũng giống với Tiểu Thanh lúc trước, cũng thay đổi, không còn là Hỏa Diễm Điểu nữa, mà là biến thành Xích Viêm Điểu hơi có chút phong cách.
Hơn nữa còn thêm một kỹ năng nữa thì phải?
Thuật Bác Long?
Trông vẻ kỹ năng này xung đột với Tiểu Thanh rồi.
Thảo nào lúc trước bọn nó luôn không ưa nhau, hai chủng tộc của bọn nó như kiểu có thù trời sinh vậy.
Tiểu Hỏa hót kêu một tiếng, cánh vung lên, kéo theo một màn lửa xông về phía Tô Trạch.
Đợi tới khi nó xuất hiện ở trước người Tô Trạch, thì đã khôi phục về kích thước ban đầu, tròn vo trông đáng yêu vô cùng.
Nó cọ cánh tay Tô Trạch, vui sướng kêu to.
“Chủ nhân, cuối cùng ta cũng nói chuyện được rồi!”
Bỗng nhiên, một giọng loli non nớt trong trẻo dễ nghe vang lên.
Tô Trạch nghe thấy âm thanh này thì người khẽ run, bị âm thanh này của Tiểu Hỏa làm cho sợ hết hồn.
Tới bây giờ hắn cũng vẫn chưa kiểm tra thân thể của Tiểu Hỏa, lại không ngờ nó lại giống Tiểu Thanh đều là giống cái!
“Ơ? Chủ nhân ngươi sao thế?” Tiểu Hỏa nghi ngờ ngẩng đầu, “Có phải lạnh không? Tiểu Hỏa sưởi ấm cho ngươi!”
Vừa nói, nàng vừa chui vào trong ngực Tô Trạch, ngọn lửa trên người bốc cháy lên, tản ra khí ấm.
“Không lạnh không lạnh.”
Tô Trạch vội vàng nói, giơ tay túm Tiểu Hỏa ra.
Không biết tại sao.
Âm thanh non nớt nghe giống loli kia của Tiểu Hỏa, làm hắn sinh ra một cảm giác mang tội.
Mặc dù biết rõ Tiểu Hỏa là Xích Viêm Điểu, hơn nữa còn là linh thú khế ước mà chính hắn chăm sóc từng chút một từ khi còn nhỏ, nhưng hắn cứ luôn cảm thấy là lạ.
“Làm sao thế, chủ nhân.”
Tiểu Hỏa nghi ngờ nghoẹo đầu, nhìn về phía Tô Trạch, không biết vì sao chủ nhân đột nhiên không cho mình chui vào ngực nữa.
Chẳng nhẽ mấy ngày qua mình tu luyện, chị Tiểu Thanh lại làm gì đó đặc biệt cho chủ nhân rồi?
Không đến mức chứ.
Có chị kiếm linh nhìn chằm chằm rồi mà, thì xảy ra chuyện gì được chứ?
Nhưng cũng không chắc được, nghe nói hình như chị kiếm linh và chủ nhân có chút bí mật không thể cho người khác biết!
Nàng bắt đầu suy nghĩ miên man trong lòng, nhưng mãi vẫn không nghĩ ra được một giải thích nào cho hợp lý.
Tô Trạch vừa muốn nói chuyện.
Song.
Một âm thanh quen thuộc xuất hiện ở trong đầu hắn.