Mục tiêu của lần này, rõ ràng là kiếm pháp cấp A Hồn Thiên kiếm quyết!
Dù cho Tô Trạch có kiếm tâm trời sinh, thiên phú kiếm đạo siêu tuyệt, thì vẫn phải tiêu hao rất nhiều số năm tu vi.
Đây là chuyện không tránh khỏi được, dù sao thì đây cũng là công pháp dành cho tu sĩ cấp bậc Hợp Đạo, bây giờ Tô Trạch vẫn là Kim Đan, khoảng cách chênh lệch giữa hai cảnh giới này còn quá xa.
Nhưng số tu vi cần truyền nói nhiều thì cũng không nhiều, chỉ nhiều hơn truyền cho cấp B công pháp mười năm.
Cuối cùng sau khi tiêu hao tu vi gần ba mươi năm.
“Kiếm pháp cấp A Hồn Thiên kiếm quyết viên mãn!”
Tô Trạch ngừng lại, ngồi xếp bằng, trong đầu có vô số hiểu biết mới về kiếm đạo xuất hiện.
Hồn Thiên kiếm quyết không hổ là kiếm pháp dành cho Hợp Đạo, trong đó có chứa nhiều thứ mà trước kia hắn không hề biết, nó cứ như thể mở cánh cổng tới thế giới mới cho Tô Trạch vậy.
Thứ được đề cập tới trong đó không phải chỉ có mỗi kiếm pháp, mà là kiếm đạo!
Kiếm pháp dù có cao thâm tinh túy tới đâu thì cuối cùng vẫn không thoát được sự ràng buộc của chiêu thức.
Mà kiếm đạo thì lại không giống thế.
Nếu có thể đạt được tới loại cảnh giới này, mỗi một chiêu mỗi một thức sẽ đều ẩn hàm sự tinh thâm của kiếm pháp, vung bừa một kiếm đều không thể chê vào đâu được, hoàn mỹ vô cùng.
Đương nhiên, theo như Tô Trạch biết, trước mắt cũng chỉ Tuyết Lệ Hàn là đạt tới cảnh giới này.
Nhưng đây là do chính hắn nói, còn về phần rốt cuộc hắn có đạt được tới cảnh giới này thật không thì vẫn còn là một ẩn số.
Lúc này Tô Trạch đã hoàn toàn đắm chìm vào trong đó, trong đầu hắn hiện ra một bóng người, tay thuận cầm trường kiếm quơ múa không ngừng.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Trong nháy mắt đã đến giữa trưa ngày hôm sau.
Tô Trạch tỉnh lại từ trong suy nghĩ, mở mắt ra, đứng dậy, hoạt động chút rồi ra khỏi phòng.
Lúc này Tiểu Thanh, Tiểu Hỏa, còn có Hắc Đản đã nếm được ngon đều đang xếp hàng chỉnh tề chờ.
Mỗi ngày truyền, đã trở thành việc làm thói quen của bọn họ từ lâu rồi.
Tô Trạch khẽ mỉm cười, đi lên truyền cho hai con linh thú của hắn, còn thêm cả một quả trứng đen nữa.
Vẫn khí của hôm nay cũng không tệ lắm.
Bội số trả lại của đám Tiểu Thanh lần lượt là hai mươi lần, hai tám lần, cùng với của Hắc Đản là ba mươi lần.
Tổng cộng thu được tu vi ba mươi chín nghìn năm.
Thấy tu vi còn thừa dần nhiều lên, Tô Trạch thấy có hơi hài lòng.
Quả nhiên hiệu suất của ba con linh thú Kim Đan đúng là khác hẳn, làm áp lực của hắn nhỏ đi rất nhiều.
Hai linh thú Tiểu Thanh, Tiểu Hỏa đã quen rồi, hiển nhiên là sẽ không có phản ứng gì mấy.
Còn Hắc Đản thì lại vô cùng kích động, vui rạo rực bay về ghế salon, lăn lộn không ngừng.
Tô Trạch nhìn thoáng qua giờ giấc, hỏi: “Sao hôm nay tiểu tử Diệp Thanh kia lại không tới thế nhỉ?”
Kiếm linh thoải mái nhàn nhã ngồi, đáp vu vơ:
“Người ta ăn không ngồi rồi giống ngươi à? Những thiên kiêu kia ai cũng đều cố gắng, hiện giờ đều đang chịu khó tu luyện, đều đang chuẩn bị cho đại hội Vạn tộc sắp tới, e là chẳng có thời gian đâu tới quấy rầy ngươi.”
Tô Trạch bị nàng sặc một câu, phản bác: “Phải nghiêm túc tới vậy cơ à? Thăng Tiên đài của đại hội Vạn tộc kia trâu bò tới vậy ư?”
Kiếm linh gật đầu đầy trịnh trọng, khẳng định lời của hắn.
“Trâu, rất trâu, trâu bò cực kỳ luôn.”
“Trâu bò nhường nào?” Tô Trạch hỏi.
Kiếm linh nghịch điều khiển từ xa nói: “Quên rồi.”
Tô Trạch khoát tay chặn lại: “Được rồi, cũng tại ta, ta quên mất ngươi là người thiếu não.”
“Ngươi nói gì!?” Đôi mi thanh tú của kiếm linh lập tức dựng lên, trợn mắt nhìn sang.
“Nhầm nhầm, xin lỗi ta nhìn nhầm.” Tô Trạch vội vàng nói xin lỗi, đi tới bên cạnh sân thượng.
Kiếm linh đang định thôi, thì lại nghe thấy câu sau của Tô Trạch.
Hắn bổ sung một câu: “Không phải người thiếu não, mà là kiếm bị chướng ngại về não.”
Lời còn chưa dứt, trên người Tô Trạch tản ra kim quang, hóa thành một đường cầu vồng bay ra qua cửa sổ sân thượng, tốc độ nhanh đến kinh người, trong chớp mắt đã biến mất không thấy người đâu.
Mà trong căn hộ sau lưng hắn, hình như có huyết quang lấp lóe.
Nhưng lúc này, Tô Trạch đã chạy được một khoảng rất xa rồi.
…
Học viện Chân Long rất có tiền, hôm nay Tô Trạch lại được chứng kiến sự có tiền đó.
Nơi sâu trong rừng trúc.
Một nhóm cây trúc mới được nhổ trồng đến đây, nơi này đã khôi phục lại khung cảnh thường ngày.
“Lão già ngươi có tình yêu thương thắm thiết gì với rừng trúc này sao? Có phải ngươi cảm thấy thế này có hơi tiêu sái không? Nhưng mà mới cái khí chất hiện giờ của lão già ngươi, thì hợp tới cảm thấy phóng khoáng một chút? Nhưng mà ngươi lão nhân gia bây giờ khí chất này, thích hợp làm ăn xin ở khu xe công cộng hơn đó.”
Tô Trạch nhìn Tuyết Lệ Hàn tựa vào một cây trúc uống rượu, lên tiếng nói.
Động tác của Tuyết Lệ Hàn cứng đờ, mặt thoáng cái đã đỏ, hất cái áo hai lớp màu xám tro trên người, cười khẩy nói:
“Tiểu tử ngươi, bây giờ cứ ba hoa đi, từ hôm nay bắt đầu, chúng ta phải dồn hết sức vào chuẩn bị cho đại hội Vạn tộc, bắt đầu đợt đặc huấn địa ngục!”
Tô Trạch gật đầu, hắn thấy hơi mong đợi muốn biết đặc huấn mà Tuyết Lệ Hàn nói là cái gì.
Tuyết Lệ Hàn giơ chai rượu đi tới trước mặt Tô Trạch, nhìn từ trên xuống dưới, đột nhiên hỏi:
“Kiếm đâu rồi?”
“Quên mang.”
“Hở?”
“Kiếm linh tức giận, không tiện mang theo.”
“Ồ, hai đứa nhỏ các ngươi… Kiếm linh Trảm Tiên kiếm đã sống khá lâu rồi, thế nên tính nết có hơi xấu cũng là chuyện bình thường, nhưng mà kiếm linh bình thường là sẽ không cãi lộn giận dỗi với chủ nhân đâu, đừng nói ngươi lại…”
Giọng Tuyết Lệ Hàn im bặt, nhìn chằm chằm vào Tô Trạch.
Tô Trạch cảm thấy lời lão Tuyết nói quả thực là chẳng khác gì râu ông nọ cắm cằm bà kia, hắn chẳng nghe hiểu lão này nói cái gì luôn.
“Lượng tiêu thụ” gì ở đây?
Cái gì mà mình lại vừa …
Ta con mẹ nó lại vừa cái gì!?
“Cái quần què gì thế?” Tô Trạch hỏi.
Tuyết Lệ Hàn sờ mũi, khoát tay một cái nói: “Không có gì, bắt đầu tu luyện thôi.”
Hắn đổi đề tài, hỏi với vẻ khá là đắc ý:
“Hồn Thiên kiếm quyết mà lần trước ta đưa cho ngươi luyện sao rồi? Có khó không? Có phải tu luyện chậm rất nhiều hay không? Có rất nhiều thứ không hiểu đúng không?”