Tuyết Lệ Hàn vuốt chòm râu màu hoa râm, nở nụ cười.
“Không hiểu thì cũng là điều rất bình thường, ngươi đừng nổi giận làm gì, dù sao thì nó cũng là công pháp dành cho tu sĩ Hợp Đạo, đã đề cập tới mức độ của đạo rồi.”
“Cứ từ từ, không cần phải gấp, có ta ở đây, có thắc mắc gì thì cứ hỏi thoải mái!”
Sau khi nói xong, hắn cười híp mắt xoay người qua chỗ khác, đưa lưng về phía Tô Trạch, cầm chai rượu uống một hớp.
Gió nhẹ thổi lướt qua, lá trúc rơi đầy đất.
Tâm trạng của Tuyết Lệ Hàn tốt vô cùng, lẳng lặng đợi Tô Trạch tới hỏi.
Lúc này ngay lúc ban trưa.
Ánh nắng rực rỡ xuyên qua những khe hở của lá trúc phủ dày đặc, chiếu xuống mặt đất.
Làn gió mát thổi sượt qua khuôn mặt, trong sự mát mẻ ấy còn mang theo cả chút ấm áp.
Tuyết Lệ Hàn nhìn rừng trúc trước mắt, nhìn những lá trúc chậm rãi bay xuống kia, cứ như thể thấy được những gì mà bản thân đã trải qua, trong lòng bỗng nhớ lại những năm tháng tài hoa xưa kia.
Tình sâu đậm, đương nhiên là cần rượu ngon.
Ực một tiếng.
Tuyết Lệ Hàn uống một hớp lớn rượu ngon, cảm giác cay chạy thẳng từ trong cổ họng tới trong dạ dày, mang lại cho hắn một cảm giác sung sướng không nói lên lời.
Nhưng mà… Sao thằng nhãi Tô Trạch kia vẫn chưa đi tới hỏi mình nhỉ?
Tuyết Lệ Hàn nghĩ một chút, khóe miệng nhếch lên, mỉm cười đầy đắc ý.
Quả nhiên vẫn còn trẻ tuổi!
Cuối cùng vẫn không hiểu được đạo lý khiêm tốn xin chỉ bảo, vì là thiên kiêu nên ngại tới hỏi?
Trẻ tuổi mà!
Được rồi được rồi, loại vấn đề về mặt tính cách này phải uốn nắn dần dần, thôi lần này mình chủ động một chút vậy.
Tuyết Lệ Hàn thầm nghĩ trong lòng, hơi thu lại nụ cười trên mặt, xoay người sang chỗ khác, đang định nói chuyện thì bỗng nhiên sắc mặt hắn đờ ra.
Chỉ thấy, Tô Trạch đang đứng nguyên tại chỗ trông có vẻ nhàm chán, chẳng hề có tí dáng vẻ có vấn đề thắc mắc muốn hỏi gì.
Ngược lại còn tỏ ra bình tĩnh, duỗi tay nắm lá trúc đang bay xuống trong không trung.
Thằng nhóc này… Đúng là biết giả vờ phết!
Tuyết Lệ Hàn cười, đi tới vỗ bả vai của Tô Trạch rồi nói:
“Đừng thấy mất mặt làm gì, loại chuyện này thì có gì mà phải ngại chứ đúng không? Ngươi cứ hỏi thoải mái đi, ta sẽ đáp hết, đảm bảo dạy cái ngươi biết liền!”
Tô Trạch cảm thấy lão Tuyết hôm nay chắc là uống lộn thuốc, toàn nói mấy lời hắn nghe chẳng hiểu gì hết.
Theo lý thuyết thì là cường giả Hợp Đạo, tu vi đã đạt đến loại cảnh giới này rồi, chắc không có nguy cơ bị mắc bệnh si ngốc tuổi về già đâu nhỉ!?
Hay là do lần trước tới di chỉ Thiên đình, ông lão này thấy cảnh sinh tình, sau khi trở về vẫn nhớ mãi không quên, thế nên tinh thần xảy ra vấn đề?
Không đến nổi đâu nhỉ…
Tuyết Lệ Hàn thấy Tô Trạch không nói lời nào, thì cười nói thẳng luôn:
“Đang nói Hồn Thiên kiếm quyết đấy, thằng nhãi ngươi còn giả bộ hồ đồ nữa, lần trước ta cho ngươi một bộ kiếm quyết mà đúng không? Học ra sao rồi? Có chỗ nào không hiểu thì hỏi luôn đi.”
Hắn vừa nói, vừa lấy một cái ghế đẩu ra ngồi xuống, nói với vẻ ung dung:
“Nắm bắt kịp thời gian, ta đoán ngươi sẽ có rất nhiều thắc mắc, hỏi một lần là không hết được.”
Song.
Điều làm Tuyết Lệ Hàn thấy bất ngờ đó là, Tô Trạch vẫn luôn không lên tiếng.
“Tiểu tử ngươi bị sao thế? Mau hỏi đi chứ! Cơ hội tốt nhường nào, ngươi có biết người muốn thỉnh giáo ta về kiếm đạo, có thể đứng xếp thành hàng dài dằng dặc từ chỗ này tới nhà của ngươi luôn không hả!”
Tô Trạch gãi đầu, nói với vẻ có hơi khó hiểu:
“Hỏi cái gì mới được? Ta không có gì muốn hỏi mà! Không phải ngươi nói muốn đặc huấn sao? Chúng ta mau bắt đầu đi.”
Tuyết Lệ Hàn ngồi ngay ngắn: “Sao đây? Ngươi không có tí thắc mắc gì về Hồn Thiên kiếm quyết à?”
“Đúng rồi.” Tô Trạch gật đầu với vẻ rất hợp tình hợp lý, “Có vấn đề gì à? Có phải lão già ngươi uống tới ngu ngơ rồi đúng không?”
Tuyết Lệ Hàn lại trừng mắt: “Vớ vẩn! Chẳng nhẽ ngươi luyện được hết Hồn Thiên kiếm quyết rồi à? Đã thế còn không gặp vấn đề gì?”
Tô Trạch bất đắc dĩ gật đầu: “Học xong rồi, thế nên không có thắc mắc gì muốn hỏi…”
Phản ứng đầu tiên của Tuyết Lệ Hàn là Tô Trạch đang lừa mình.
Đây là kiếm pháp cấp A đó!
Cho dù là ở trong Thiên đình năm đó thì cũng được coi là kiếp pháp cấp cap rất mạnh rồi.
Hắn của lúc ban đầu đã tu luyện bộ kiếm pháp kia mất bao lâu?
Quên mất rồi, nhưng chắc chắn phải mất một, hai năm gì đó.
Hiện giờ thằng nãi Tô Trạch này lại nói với mình chỉ mất mấy ngày là học xong rồi?
Cho dù ngươi có kiếm tâm trời sinh thì cũng không thể học nhanh vậy được.
Suy nghĩ trong đầu Tuyết Lệ Hàn lướt qua rất nhanh, lúc này hắn cho rằng Tô Trạch đang nói đùa.
“Ồ? Vậy ngươi luyện một kiếm cho ta nhìn thử.”
Hắn cười như không cười nói.
“Vậy cho ta một thanh kiếm, chất lượng pahir tốt chút đấy.” Tô Trạch duỗi tay.
Trong tay Tuyết Lệ Hàn có ánh sáng chợt lóe qua, hắn ném một thanh thanh trường kiếm cho Tô Trạch.
Tô Trạch nhận lấy trường kiếm, cúi đầu nhìn, lúc này trước mắt hắn xuất hiện một loạt tin tức.
“Chậc, linh khí cao giai, lão già ngươi có tiền thật đó.”
Tô Trạch xắn tay áo, chẳng mấy chốc đã thích ứng được với thanh linh kiếm này.
Khí linh trong này đã thức tỉnh, nhưng có Tuyết Lệ Hàn ở đây nên hiển nhiên là nó không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Nhanh lên chút.” Tuyết Lệ Hàn phất tay một cái, trông như kiểu đang đợi xem kịch vui vậy.
Hắn cũng muốn xem thử, thằng nhãi này đã luyện Hồn Thiên kiếm quyết đến mức nào rồi.
Tô Trạch gật đầu, ngay sau đó xoay người qua chỗ khác, cầm linh kiếm trong tay, tinh thần tập trung cao độ, trong đầu hiện ra những lĩnh ngộ về Hồn Thiên kiếm quyết.
Chỉ trong nháy mắt!
Vù!
Một luồng kiếm quang màu xanh đột nhiên xuất hiện.
Bầu không khí trong rừng trúc chợt trở nên yên tĩnh, mọi âm thanh đều biến mất, tất cả những gì còn sót lại cũng chỉ có một đường kiếm quang lóa mắt này thôi.
Một kiếm này trông thì có vẻ thường thường không có gì lạ, nhưng rồi lại mang lại cho người ta một cảm giác khó hiểu.
Cứ như thể một kiếm này không tài nào tránh né được, dù có làm gì thì vẫn sẽ bị chém trúng vậy.
Tô Trạch không sử dụng nhiều linh lực, chỉ dùng một tia thôi, nếu không rừng trúc này e là sẽ bị hủy diệt mất.