Nhưng dù thế.
Kiếm quang bay vút đi, chém đứt mấy cây trúc to qua trong lặng lẽ xong mới thôi.
Phì!
Cùng lúc đó.
Bỗng nhiên Tô Trạch cảm thấy phía sau lưng ướt rượt, sau đó là một cảm giác mát mẻ lành lạnh truyền tới.
“Ôi vãi! Quần áo ta mới giặt xong!”
Tô Trạch kinh ngạc, xoay người sang chỗ khác, rồi bỗng thấy một khuôn mặt già nua đang dại ra.
Tuyết Lệ Hàn sững sờ nhìn khu rừng trúc đã bị chém đổ kia, rồi lại nhìn Tô Trạch đang cau mày đứng ở trước mắt, trong lòng kịch chấn, chấn động tột độ.
Ban nãy một chiêu của Tô Trạch là gì, hắn đương nhiên là nhận ra được.
Một kiếm trông thì thường thường không có gì lạ ấy, nhưng lại bao hàm hết những tinh túy cốt lõi của Hồn Thiên kiếm quyết rồi.
Vô chiêu thắng hữu chiêu.
Mặc dù không phải đạo thật, nhưng đã có hơi dính biên rồi.
Mà muốn chém ra được một kiếm thế này thì chắc chắn phải lĩnh ngộ được hết Hồn Thiên kiếm quyết, tu hành đến trình độ viên mãn mới được!
Mình mới giao kiếm quyết cho Tô Trạch được mấy ngày?
Có tới mười ngày không?
Tính đâu ra đấy thì cũng mới có bảy, tám ngày mà!?
Trong thời gian ngắn ngủi như thế mà đã tu luyện một môn kiếm pháp cấp A lên tới cảnh giới viên mãn!??
Kiếm tâm trời sinh biến thái như vậy sao!??
Sự khó hiểu, nghi ngờ, không dám tin đan xen vào nhau ở trong lòng của Tuyết Lệ Hàn.
Hắn là một cường giả Hợp Đạo đỉnh phong, tình cảnh gì mà hắn chưa từng gặp cơ chứ, đã sớm đạt tới trình độ bình chân như vại rồi.
Nhưng bây giờ, hắn vẫn cảm thấy khiếp sợ không cùng, da mặt giật không ngừng, môi run run, qua hồi lâu mà vẫn không nói ra lời được.
Tô Trạch thấy thế thì đi tới, duỗi tay ấn vào huyệt Nhân Trung của Tuyết Lệ Hàn.
“Cố chịu, ông già! Biểu hiện này của ngươi là bị trúng gió rồi!”
Tô Trạch biết điều này là không thể nào, nhưng hắn vẫn làm thế.
Từ vụ lão Tuyết bỏ lại hắn chạy lần trước, thì Tô Trạch đã triệt để kết thù với hắn rồi, mặc kệ là có việc hay không đều nói móc nhau mấy câu.
Bây giờ cơ hội đang ở ngay trước mắt, hiển nhiên là hắn sẽ không bỏ qua rồi.
“Sau khi trúng gió là sẽ bị liệt nửa người, đến lúc đó ngươi ăn cơm, đi ị đều phải có người chăm sóc giúp đỡ đó. Ngươi nghĩ thử xem, đến lúc đó trên giường của ngươi toàn là thứ màu vàng khè, cái mông rồi quần áo cũng đều dính, có phải rất mất hình tượng kiếm thần không?”
Tô Trạch gấp giọng nói, ở nơi sâu trong đáy mắt lóe lên một tia kim quang, bàn tay dồn lực ân vào huyệt Nhân Trung của Tuyết Lệ Hàn, ra sức”Cứu giúp” người bệnh tật.
Cuối cùng Tuyết Lệ Hàn cũng có phản ứng, một cái tát đẩy tay Tô Trạch ra.
“Tiểu tử thối, ta còn chưa có chết đâu!”
Hắn nhảy phắt dậy, tạm thời không có hơi đâu quan tâm tới những lời mà Tô Trạch vừa nói, trừng mắt nhìn hắn rồi hỏi:
“Chuyện gì thế này? Hồn Thiên kiếm quyết viên mãn rồi à?”
Tô Trạch đứng vững, gật đầu nói một cách thản nhiên: “Ờm, ngại quá! Ta biết là sẽ có hơi đả kích tới ngươi, nhưng mà ngày hôm qua ta lại đột nhiên ngộ đạo, thế là viên mãn thôi.”
Người Tuyết Lệ Hàn chợt cứng lại, trong miệng lẩm bẩm không ngừng.
“Lại chợt ngộ đạo rồi, lại chợt ngộ đạo rồi, lại…?”
Tuyết Lệ Hàn lẩm bẩm trong miệng không ngừng, bên tai vẫn luôn có lời mà Tô Trạch vừa nói quanh quẩn.
“Lại chợt ngộ đạo rồi?”
Từ lúc nào, mà ngộ đạo lại trở nên đơn giản tới thế có chứ!?
Mình tu luyện kiếm đạo nhiều năm như vậy, cũng từng ngộ đạo rồi, thế nên cũng biết cảm giác khi ngộ đạo.
Nhưng trong suốt những năm này, số lần ngộ đạo cũng chỉ có vài lần mà thôi.
Nhưng con số đó cũng đã là rất nhiều rồi!
Có người tu hành suốt cả đời, có lẽ còn chẳng có được một cơ hội ngộ đạo nữa là.
Nhưng Tô Trạch thì sao?
Trong vòng mười ngày, ngộ đạo tận hai lần?
Quả thực là quá khác người!
Chuyện này nếu như không phải do Tuyết Lệ Hàn tận mắt nhìn thấy, thì hắn chắc chắn sẽ không tin một chuyện trông giống hoang đường thế này.
Nhưng bây giờ Tô Trạch đang ở ngay trước mắt của hắn, Hồn Thiên kiếm quyết cũng đã đạt đến cảnh giới viên mãn, điều này không thể nào là giả vờ được.
Hắn không muốn tin thì cũng không được!
Trong miệng Tuyết Lệ Hàn lẩm bẩm không ngừng, trong lòng thì lại thấy chấn động không thôi, sự khiếp sợ ở trong đôi mắt qua một hồi lâu vẫn không vơi đi được.
Tô Trạch chờ tới có hơi mất kiên nhẫn, bèn nói:
“Không phải đâu, ta nói này, chắc là do ta may mắn mà thôi, lão già ngươi đâu cần thấy khiếp sợ tới thế chứ đúng không?”
Cuối cùng thì Tuyết Lệ Hàn cũng lấy lại tinh thần, sau khi nghe thấy Tô Trạch nói thế thì chợt trừng mắt:
“Tiểu tử ngươi thì biết cái gì, thứ như ngộ đạo này mà lấy may mắn để hình dung được à?”
Hắn hít sâu, cố gắng làm tâm trạng của bản thân bình tĩnh lại.
Cuối cùng, hắn cũng chấp nhận sự thật này, khoát tay một cái nói:
“Tiểu tử ngươi chớ có đắc ý, chỉ là một Hồn Thiên kiếm quyết thôi mà? Là kiếm pháp cấp A mà thôi, ta còn có kiếm pháp cao siêu hơn nữa kìa, thứ kia chắc chắn sẽ làm cho ngươi cảm giác như đang nhìn thiên thư luôn!”
Tô Trạch lập tức thấy hứng thú: “Kiếm pháp gì thế, ngươi mang ra ta xem thử nào.”
Tuyết Lệ Hàn lại lắc đầu nói: “Không được, thời cơ chưa tới, mặc dù ngươi có kiếm tâm trời sinh, tốc độ tu hành kiếm đạo rất nhanh, nhưng thứ mà bộ kiếm pháp này đề cập tới quá cao thâm. Nếu bây giờ ngươi học nó thì không có lợi gì với ngươi đâu!”
Thái độ của hắn rất chi là kiên quyết, mặc kệ thế nào hắn cũng không cho Tô Trạch xem.
Chỉ chốc lát sau.
Tuyết Lệ Hàn phất tay một cái, nói: “Tiểu tử, bớt xàm ngôn đi, chúng ta bắt đầu thôi.”
Tô Trạch sửng sốt: “Bắt đầu gì cơ?”
Khóe miệng của Tuyết Lệ Hàn nhếch lên, lộ ra một nụ cười quỷ dị, hắn nói: “Đương nhiên là luyện kiếm rồi.”
Lời còn chưa dứt, trong tay của hắn bỗng xuất hiện một cành trúc, người hắn nhoáng một cái, xuất hiện ở bên cạnh Tô Trạch, cành trúc trong tay đánh xuống đầu Tô Trạch.
Mày của Tô Trạch nhíu lại, đón đỡ theo bản năng.
“Kiếm đạo không phải là thứ mà ngày ngày ngươi cứ ôm công pháp ngộ ra được, mà là thứ được ngộ ra từ chiến đấu!”
Sắc mặt của Tuyết Lệ Hàn trở nên trịnh trọng, trầm giọng nói:
“Xuất kiếm!”
Lúc này Tô Trạch cũng trở nên hưng phấn, nóng lòng muốn thử.
Sau khi Hồn Thiên kiếm quyết đạt tới viên mãn, thì hiểu biết về kiếm đạo của hắn đã nhiều hơn rất nhiều, bây giờ vừa hay có thể nghiệm chứng thử xem.