Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 223 - Chương 223: Công Pháp Phòng Ngự Cấp A Bất Diệt Kim Thân, Ra Ngoài Thử Kiếm (2)

Chương 223: Công pháp phòng ngự cấp A Bất Diệt Kim Thân, ra ngoài thử kiếm (2) Chương 223: Công pháp phòng ngự cấp A Bất Diệt Kim Thân, ra ngoài thử kiếm (2)

Dù sao thực lực của lão Tuyết bày ra đó, mình có thể ra tay toàn lực, hoàn toàn không cần lo lắng sẽ xảy ra vấn đề.

Chỉ trong nháy mắt.

Kiếm quang hiện ra.

Tô Trạch cầm linh kiếm trong tay, ánh mắt kiên định, một kiếm đâm ra.

Trong rừng trúc, kiếm quang không ngừng lóe lên.

Một loạt kiếm khí xiên xẹo bắn ra khắp bốn phía, ác liệt vô cùng, lực sát thương cực mạnh.

Ầm ầm!

Thỉnh thoảng sẽ có tiếng vang trầm lắng xuất hiện cùng với ánh kiếm.

Tô Trạch bị Tuyết Lệ Hàn đánh lui hết lần này tới lần khác, chỗ nào trên người cũng cảm thấy đau đớn.

Nếu như không phải Tuyết Lệ Hàn dùng cành trúc, thì bây giờ hắn đã chết không biết bao lần rồi.

Nhưng Tô Trạch cũng không nổi giận, đối mặt với thất bại, phải nhìn thẳng vào sự chênh lệch trong đó thì mới tìm được chỗ thiếu sót của mình, như vậy thì sẽ tiến bộ nhanh hơn.

Hắn cầm kiếm lại xông lên lần nữa, và rồi kết quả vẫn như thế, hắn lại bị đánh lui.

Nhưng sự hiểu biết về kiếm đạo ở trong lòng Tô Trạch lại trở nên sâu sắc hơn, bỗng chốc chiến ý của hắn tăng cao, linh lực vận chuyển, người hắn biến thành kim quang biến mất không thấy tăm hơi.

Ngoài mặt thì Tuyết Lệ Hàn tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng thì cứ như dậy sóng lớn.

Ngoài ngộ đạo, thì hắn cũng coi như được thấy thêm thiên phú đáng sợ nữa của kiếm tâm trời sinh rồi.

Ở trong một kiếm vừa rồi, hắn có thể cảm nhận được Tô Trạch đang dần tiến bộ.

Loại tiến bộ này gần như là có thể thấy được bằng mắt thường, kiếm chiêu gượng gạo dần trở nên mượt mà thành thạo, biến hóa nhiều hơn, thậm chí có rất nhiều chiêu đều không được ghi trong kiếm pháp.

Điều này hiển nhiên là thứ mà Tô Trạch đã suy một ra ba.

Tuyết Lệ Hàn buộc lòng phải thừa nhận rằng, nếu bàn về thiên phú, kiếm tâm trời sinh có thể nói là cao cấp nhất trong thế gian.

Nhưng nếu chỉ tu luyện như vậy thôi thì vẫn còn không đủ.

Hắn nhìn Tô Trạch đang vọt về phía hắn kia, ánh mắt lóe lên, suy nghĩ trong đầu thay đổi cực kỳ nhanh, hắn như đang nghĩ về điều gì đó, không hề phát giác ra bản thân đã dùng nhiều thêm vài phần lực.

Ầm!

Một tiếng vang lớn truyền tới làm hắn giật mình tỉnh hồn.

Tô Trạch bay vút ra ngoài giống như đạn pháo, đụng gãy luôn một cây trúc to khỏe.

“Không ổn rồi!”

Tuyết Lệ Hàn kinh ngạc, một bước vạn dặm đi tới phía sau Tô Trạch đỡ lấy hắn, tản linh lực ra dò xét tình hình cơ thể của hắn.

Sau khi phát hiện Tô Trạch không bị thương gì thì mới thở phào nhẹ nhõm, rồi trong lòng lại âm thầm khiếp sợ.

Cường độ cơ thể của thằng mhosc này quả thực y như một con quái vật vậy.

Theo lý thuyết thì một đòn vừa rồi, e là có thể đánh cho tu sĩ Kim Đan cảnh không xuống giường nổi suốt một năm trời mới đúng.

Nhưng Tô Trạch thì lại chẳng có tí thương tích gì, điều này cũng lạ thật.

Tô Trạch cảm thấy đau ê ẩm cả người, nhe răng trợn mắt nói:

“Hay lắm, lão Tuyết ngươi đang báo thù riêng đấy à? Không phải ta chơi ngươi đâu nhé, ngươi mà không cho ta mấy quyển công pháp hoặc là đan dược gì đó thì ta còn lâu mới đứng lên.”

Tuyết Lệ Hàn lại trừng mắt: “Ăn vạ lão già ta á?”

Nhưng hắn nghĩ lại, thì thấy bản thân ban nãy ra tay đúng là có hơi nặng, thế nên cũng chỉ đành bóp mũi chịu.

Suy nghĩ một chút, rồi hắn lấy một quyển công pháp từ trong lồng ngực ra đưa cho Tô Trạch.

“Ta thấy cơ thể của ngươi khỏe thật đó, khí huyết tàn đầy tới hú hồn luôn, lúc nhàn rỗi không có việc gì làm thì có thể học mấy cái này, nhưng ngươi vẫn phải xác định kỹ thứ gì mới là chủ, chủ yếu vẫn phải tập trung vào kiếm đạo.”

Tô Trạch nhận quyển công pháp kia nhìn, trước mắt hắn hiện ngay ra một hàng chữ.

“Võ kỹ cấp A Bất Diệt Kim Thân”

Lại là một quyển công pháp cấp A!

Hắn chập choạng đứng dậy, hoạt động chút cơ thể rồi mở công pháp ra nhìn, trong lòng bỗng thấy vui mừng.

Đây là một quyển công pháp loại phòng ngự, đồng thời cũng có thể tăng cường cường độ cơ thể.

Nhưng mà ở phương diện tăng cường cường độ cơ thể này đã có Long Tượng Tu Thân quyết rồi, thế nên hiệu quả của Bất Diệt Kim Thân trở nên không đáng kể.

Chủ yếu nhất vẫn là, sau khi tu luyện thành công thì sẽ có được sức phòng ngự kinh người.

Tô Trạch nhìn một lượt, cảm thấy quyển công pháp này vô cùng thích hợp chính mình.

Hiện giờ hắn có đủ loại thủ đoạn công kích, nhưng lại thiếu một công pháp hộ thân.

Bây giờ quyển công pháp Bất Diệt Kim Thân này vừa hay có thể giải quyết mối lo ở trong lòng hắn.

Điều kiện để tu luyện gì gì đó, thì càng không cần bàn tới.

Bất Diệt Kim Thân yêu cầu người tu luyện phải có khí huyết đầy đủ sung mãn, cơ thể đủ mạnh mẽ. Nếu phù hợp với yêu cầu thì tốc độ tu luyện sẽ rất mau, đạt được hiệu quả làm ít công to.

Mà Tô Trạch vừa hay lại phù hợp hoàn toàn với cả hai điều kiện này.

Thậm chí hắn còn cảm thấy, tu luyện môn công pháp này sẽ chẳng cần tiêu hao tu vi để nâng cao gì, chỉ dựa vào chính hắn thì vẫn có thể nhanh chóng tu luyện tới cảnh giới đại thành thậm chí là cảnh giới viên mãn.

Tuyết Lệ Hàn phá luôn sự mơ màng của Tô Trạch, hắn giơ cành trúc trong tay lên nói:

“Hôm nay dừng ở đây đã, trở về chuẩn bị chút đi, chúng ta phải ra ngoài thực chiến chút.”

Tô Trạch nghe vậy thì bèn hỏi: “Ngự thú không học sao?”

“Cứ làm thế đi… Ta về sẽ bàn bạc với lão tiểu tử kia, đến lúc đó cùng đi là được.”

Tuyết Lệ Hàn dặn dò hai câu thì xoay người rời đi.

Tô Trạch tính thời gian, quyết định thôi đợi lát nữa mới về nhà.

Thu linh kiếm cầm trong tay vào trong túi không gian, cất bước đi về phía ngoài rừng trúc.

Trước khi đi Lão Tuyết cũng không đòi lại linh khí cao giai, thế nên Tô Trạch cũng giả ngu luôn.

Tô Trạch đi ra rừng trúc, đeo khẩu trang lên, để tránh bị những người khác nhận ra.

Bây giờ Tất cả mọi người trong Học viện Chân Long đều nhận ra hắn, nếu như gặp gỡ thì kiểu gì cũng phải giao lưu vài câu.

Một, hai người thì không sao, nhưng mấu chốt là nhiều người.

Vì vậy, che lại khuôn mặt anh tuấn chính mình mới là lựa chọn chính xác.

Reng reng reng.

Tiếng nhạc dễ nghe vang lên ở trong sân trường, là tác phẩm của một nhà sáng tác âm nhạc nổi tiếng, rất dễ nghe.

Đám người hối hả đi từ trong tòa nhà dạy học ra, bước chậm ở trên đường phố rộng rãi.

Bình Luận (0)
Comment